Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1214 : Không phải người cũng chẳng phải ma (4)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Tiếng của cô gái đó rất nhẹ nhàng, giống như là được truyền đến từ một nơi rất xa, nhanh chóng chui vào trong tai của tôi, sau đó lại lập tức tan biến trong đầu.



Trước mặt tôi không còn là cái laptop của Nam Cung Diệu nữa, không phải đang coi đoạn video của camera giám sát mà là một tấm gương.



Nhìn kĩ lại thì thật ra đó cũng không phải là một tấm gương, chỉ là một tấm kính thuỷ tinh gắn trên tủ trưng bày thôi. Tấm kính bị phản quang, phản chiếu hình ảnh một cô gái lên kính. Da dẻ của cô gái đó hơi đen, đây không phải là màu da tự nhiên như vậy mà là do cảnh vật bên trong, ngoài tủ trưng bày và ánh sáng, đã gây ra sự biến sắc. Nhưng ba con ma nữ đứng kế bên cô gái vẫn có màu trắng bệch. Chúng không bị ảnh hưởng bởi yếu tố ánh sáng, chỉ có một mảng màu trắng ở đó, trông giống như những chiếc túi nilon trắng tinh vậy, bám theo sau cô gái kia.



Cô gái kia chỉ nhìn lướt qua cái tủ kính rồi chạy vụt đi.



Nhưng đây là con đường mua sắm, dọc đường đều có những cái tủ trưng bày như vậy. Có những tấm kính chỉ phản chiếu hình ảnh của cô gái và ma nữ, không có phản chiếu ra thứ gì khác nữa.



Cô gái chạy đi một cách hoảng loạn, hai cánh tay vung qua vung lại, lúc cánh tay quật vào gió thì có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng gay mũi, còn có thể nhìn thấy một vài giọt máu tươi chảy xuống.



Tầm nhìn của tôi rất lộn xộn, một lát thì nhìn thấy bóng lưng của cô gái kia, một lát thì thấy phía trước, mặt nghiêng, một lát thì lại nhìn về phía tấm kính.



Những con ma nữ trông giống như những con diều vậy và người cầm dây chính là cô gái đó. Nhưng hình như cô gái này không biết thả diều, cứ cầm chặt dây, khiến cho ba con ma nữ này cứ bám theo sát cô ta.



Cô ta sắp băng qua một ngã tư, không thèm nhìn đèn xanh đèn đỏ đã chạy đi.



Có người kêu lên một tiếng, có tiếng phanh xe gấp.



Cô gái ngã xuống đất, vẻ mặt sững sờ, xen lẫn khẩn trương và sợ hãi.



“Muốn chết à!” Tài xế kêu lên với vẻ tức giận.



Cô gái kia vẫn còn đang ngồi dưới đất, cả người run lẩy bẩy.



Tôi lại gần cô gái, hình như là cúi thấp người xuống, xích lại gần mặt cô gái.



Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu bên trong tròng đen mắt của cô gái.



Đó là khuôn mặt trắng bệch của ma nữ.



Cô gái đó được đỡ dậy. Ở xung quanh đây không có người nào tốt bụng đến đỡ cô ta mà là do ba con ma nữ cùng đưa tay kéo cô ta đứng dậy.



“Lan Lan, cậu phải cẩn thận chứ.”



“Lan Lan, cậu còn chưa có đám cưới với La Vĩnh Hoa mà.”



“Lan Lan, không được băng qua đường lung tung như vậy.”



Chất giọng không giống nhau, lời nói không giống nhau, nhưng ngữ khí của cả ba con ma nữ đều cứng đơ. Rõ ràng những câu nói này đều rất thân mật, nhưng trong giọng nói lại để lộ ra một sự ác cảm kì lạ.



Tôi cảm nhận được cơ thể cô gái ấy đang run rẩy.



Cô ta cứ thế bị dìu đi. Có một con ma nữ còn đưa tay điều khiển chân của cô ta như đang đi bộ bình thường.




“Anh không nhìn thấy gì cả. Chử Lan, có thể em đã quá mệt mỏi rồi.” Câu trước tỏ vẻ buồn phiền, câu sau chỉ đơn thuần là nói để cho qua chuyện thôi.



“Tôi thấy rồi, tôi thấy mà...” Cô gái khóc nức nở.



“Ừ. Vậy có thể là do...” Anh ta như đang suy nghĩ gì đó, nói giữa chừng bỗng khựng lại, sau đó lại nở một nụ cười quái dị.



Anh ta chuyển chủ đề: “Anh đưa em về nhà trước.”



Xe nổ máy, người đàn ông khẽ ngẩng lên nhìn về phía kính chiếu hậu.



Anh ta không nhìn thấy ma, nhưng ma đang cười với anh ta.



Tôi cảm nhận được một sự ác ý khiến người ta rùng mình.



“Hi hi hi...”



Tiếng cười cứ lảng vảng trong đầu tôi.



Là tiếng cười của ba con ma nữ.



Trong lòng họ đều biết rõ, cậu thanh niên này có vấn đề, còn cô gái thì sắp bị huỷ hoại rồi.



“Hi hi hi...”



Sự vui sướng và sự oán hận trộn lẫn vào nhau.



“Lâm Kỳ!”



Tôi bừng tỉnh, vừa mở mắt thì thấy màn hình laptop.



Ngô Linh lên tiếng: “Cậu vẫn ổn chứ?”



Tôi quay đầu nhìn Ngô Linh, rồi lại nhìn Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, khẽ lùi về sau một bước, cảm giác rất mệt mỏi. Tôi đưa tay sờ lên trán, không ra mồ hôi. Nhưng ngực tôi đang rất khó chịu, đầu óc cũng hơi choáng váng.



“Này, cậu sao vậy?” Cổ Mạch hỏi, đưa tay bắt lấy tay tôi.



Cả người tôi loạng choạng sắp ngã, nhưng khi Cổ Mạch bắt lấy tay tôi, cái cảm giác ấm áp đó khiến tôi nhớ đến xúc cảm lạnh lẽo trên người ma nữ. Tôi vung tay Cổ Mạch ra, lại lùi về sau vài bước, đụng vào ghế sofa nên ngã ngồi xuống luôn.



“Tôi...”



Hai chữ “không sao” kẹt lại trong cổ họng, không nói ra.



Tôi đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm lại.