Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1213 : Không phải người cũng chẳng phải ma (3)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Đề nghị này của Nam Cung Diệu cũng rất khả thi.



Ngô Linh trầm tư suy nghĩ về cái tính khả thi trong chuyện này.



Suy cho cùng thì những chuyện này đều được giao cho Ngô Linh làm. Những người khác không hề biết gì về loại phép thuật này.



“Vậy thì vẫn phải tìm một người nào đó chứ?” Cổ Mạch đột nhiên nói.



Tôi khẩn trương đến nỗi nín cả thở.



Lúc nãy tôi đã hoàn toàn quên cái vấn đề này. Bây giờ nghe Cổ Mạch nói xong, tôi lại cảm thấy sững sờ. Điều khiến tôi cảm thấy bực mình hơn là nguyên nhân khiến tôi sững sờ không phải là do tôi lo lắng cho cái người bị biến thành “Phi Nhân” đó mà là do tôi quên mất cái vấn đề này.



Tôi cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay của mình, không hiểu tại sao bản thân mình lại thay đổi nhanh chóng và triệt để như vậy.



Nếu như nói để cho toàn bộ mọi người đều biết được sự tồn tại của hiện tượng quái dị là một bước chuyển ngoặt, bước chuyển ngoặt khiến cho tinh thần của tôi thả lỏng. Còn giấc mơ thấy Lôi Âm Âm chính là một cuộc tẩy não.



Có thể tôi sẽ không thể nào tìm lại được cái cảm xúc hồi hộp, cái tâm trạng lo lắng như lúc trước nữa.



Tôi cảm thấy hoang mang.



Tiếng của Ngô Linh chui vào trong đầu tôi.



“Nếu như sử dụng năng lực của cậu Đàm cũng không nhất thiết phải dùng người sống, có thể thử dùng một con búp bê xem sao.”



Tôi ngẩng đầu nhìn sang Ngô Linh.



“Nếu vậy thì mọi chuyện đơn giản rồi. Chỉ cần để cậu Đàm nhìn thấy cảnh tôi dùng loại phép thuật đó và giải thích rõ ràng cho cậu ta hiểu về loại phép này là được. Nhưng mà, trước đây, cậu ấy còn có đám bạn của cậu đều không tham gia vào những chuyện như vậy. Bây giờ đột nhiên nhờ cậu ấy thì quá lộ liễu.” Ngô Linh phân tích: “Lúc nãy cậu nói là, mai phải đưa em gái cậu đến đại học Dân Khánh?”



Tôi khẽ gật đầu.



“Bây giờ Chử Lan đang nằm trong bệnh viện trực thuộc đại học Dân Khánh.”



“Trong bệnh viện Dân Khánh?” Tôi ngạc nhiên: “Cái khoảng cách đó... Còn một điều này nữa.”



Không thuận đường.



Cho dù là có thuận đường, thì tôi cũng không biết mình có thể đóng được vai một người qua đường hay không.


Lúc này tôi đã nhìn rõ được khẩu hình của cô ta. Cô ta đang gọi mẹ, đang kêu cứu. Sau đó cô ta lẩm bẩm “Giết tôi đi”.



Trong lòng tôi có một suy đoán không tốt.



La Vĩnh Hoa đã lau mặt cho Chử Lan xong. Anh ta hôn lên trán của Chử Lan, sau đó bưng cái chậu nước đi ra ngoài.



Sau khi cánh cửa đóng lại, vẻ mặt của năm con ma nữ đột nhiên có sự thay đổi.



Tôi thấy họ nở một nụ cười cứng đơ, môi mấp máy gì đó.



Chử Lan há to miệng, nước mắt trào ra liên tục.



“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi khó khăn hỏi.



“Lúc chúng tôi qua đó có nghe thấy...” Ngô Linh khựng lại: “Họ đang bàn về chuyện hôn lễ và những chuyện sau khi kết hôn.”



Tôi nhìn sang Ngô Linh.



“Họ giống như là bạn tốt của Chử Lan, đang bàn về chuyện tình cảm của cô ta. Họ đang nói đến cái chết của mình giúp Chử Lan và La Vĩnh Hoa đến được với nhau ra sao. Lúc chúng tôi gặp Chử Lan, Lý Sương Bạch vẫn chưa xuất hiện. Nhưng... Sau khi Lý Sương Bạch xuất hiện, tinh thần của Chử Lan càng trở nên xấu đi. Cậu có thể tưởng tượng về cái cảnh đó chứ?” Ngô Linh nói tiếp: “Bạn bè của mình đang bàn về cái chết của họ, cái chết của họ giúp Chử Lan có được tình yêu như thế nào và còn nhấn mạnh rằng sau này họ sẽ mãi ở đó để chứng kiến tình yêu của Chử Lan. Họ sẽ đi theo Chử Lan và La Vĩnh Hoa suốt đời.”



Tôi chỉ cảm thấy giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, cả người lạnh ngắt.



“Còn có một điều, bây giờ không ai đi vào trong phòng bệnh đó nữa. Bệnh viện và người nhà đã quên đi sự tồn tại của Chử Lan. Chỉ có La Vĩnh Hoa đến thăm Chử Lan thôi. Còn tình trạng của La Vĩnh Hoa thì lúc nãy cũng có nói qua với cậu rồi. Cậu ta giống như một kẻ biến thái, bây giờ đang giam cầm Chử Lan. Sự quan tâm của cậu ta dành cho Chử Lan trông giống như chủ nhân dành cho sủng vật vậy.” Ngô Linh nhìn lướt qua màn hình.



Trên màn hình, lúc này La Vĩnh Hoa đi vào tay không. Anh ta ngồi bên giường Chử Lan, trên mặt nở nụ cười, đang nói gì đó với Chử Lan. Chử Lan vẫn đang khóc nức nở.



Ở bên kia giường, năm con ma nữ vẫn còn đang đứng nói chuyện với nhau.



Cả đoạn video trông giống như một đoạn kịch câm vậy, một đoạn kịch câm rùng rợn.



Một lúc sau, La Vĩnh Hoa hôn lên mặt Chử Lan rồi rời khỏi đó.



Anh ta vừa mới rời khỏi, cả năm con ma nữ đó lại vây quanh Chử Lan. Vương Minh Lệ và Thang Trác Hy leo lên giường Chử Lan, áp sát vào người cô ta. Ba người còn lại cũng tiến lại gần Chử Lan. Đôi môi trắng bệch của họ mấp máy, họ đang mạnh ai người nấy nói chuyện.



Ý thức của tôi bỗng trở nên mơ hồ, bên tai tôi có vang lên tiếng của một cô gái nào đó.



“Lan Lan, chúng tớ sẽ giúp cậu và La Vĩnh Hoa ở bên nhau mãi mãi. Chúng tớ sẽ bảo vệ cậu mãi mãi... Mãi mãi... Mãi mãi...”