Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1212 : Không phải người cũng chẳng phải ma (2)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Mặc dù tôi đã biết được từ trước rồi, nhưng khi nghe Cổ Mạch nói như vậy cũng cảm thấy không vui. Cảm xúc là thứ khó kiểm soát nhất của con người. Không vui chính là không vui, không thể tự lừa dối bản thân, để cho mình cảm thấy vui hơn. Nhưng mà tôi có thể không để lộ vẻ không vui của mình ra ngoài, tránh cho Cổ Mạch lại tiếp tục đắc ý.
Cổ Mạch nhìn tôi, sau đó bật cười ha hả. Trong giọng cười có vài phần sảng khoái.
Nãy giờ Nam Cung Diệu ngồi một chỗ lướt điện thoại, giống như không có hứng thú gì với cuộc trò chuyện của chúng tôi, lúc này ngẩng đầu lên: “Nói thật thì tôi đã từng bị biến thành ma rồi.”
Câu nói này giống như một câu chuyện hài nhạt nhẽo vậy.
Tôi cười không nổi rồi, còn Cổ Mạch thì lại cười to hơn nữa.
Điều kì lạ là, bây giờ tôi có thể cảm nhận được rằng, trong lòng Cổ Mạch bây giờ đang rất vui, không phải đang cố tình tỏ vẻ bình tĩnh, cũng không phải đang muốn châm chọc ai đó.
Sắc mặt tôi tối sầm lại: “Mắc cười vậy sao?”
“Rất thú vị mà. Thế giới này sắp tiêu rồi, đừng có nghiêm túc như vậy.” Cổ Mạch nghiêng người qua vỗ nhẹ vào vai tôi, thở hắt ra một hơi: “Nói thật, chỉ có những người như chúng ta biết được chuyện này, gánh chịu những chuyện như vậy, cũng con mẹ nó quá đủ rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm về phía Cổ Mạch.
Cổ Mạch cười với tôi: “Đợi đến khi toàn bộ mọi người đều biết là trên thế giới này có ma, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?”
“Anh thật tàn nhẫn.” Tôi nói.
Cổ Mạch khẽ phẩy tay: “Không phải, bánh xe lịch sử đã là như vậy rồi. Vả lại chỉ có chút xíu người đó thì có làm được gì chứ? Những người tự tìm đường chết thì sẽ chết, vả lại những người này sẽ chiếm đa số. Mọi người đều biết cả rồi, ít nhất sẽ không có ai dám làm bậy, chẳng phải là rất tốt sao?”
Nhìn xa hơn thì thấy lời này của Cổ Mạch dường như cũng rất có lí.
Cổ Mạch lại nói tiếp: “Ngoài ra còn một chuyện nữa, cậu không phát hiện ra sao? Những con ma bây giờ trở nên mạnh hơn. Có những chuyện, lúc còn sống không thể làm được, nhưng lúc chết rồi thì có thể làm được.”
Tôi chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì thấy những lời này của Cổ Mạch không phải “dường như” có lí nữa mà là “thật sự” rất có lí.
Tôi nghĩ đến Diệp Thanh. Tay đưa lên nắm chặt túi quần.
“Cũng không phải là không có. Có điều em không có và cũng không biết chế tạo.” Ngô Linh phản bác lại lời của Cổ Mạch.
Cổ Mạch nhìn về phía Ngô Linh với vẻ mặt kinh ngạc: “Có thứ đó thật sao?”
“Ừ. Vốn... Nhà họ Ngô có một món.” Ngô Linh suy nghĩ một hồi: “Nhưng cái thứ đó rất kinh khủng, sau đó bị huỷ rồi.”
“Là gì?” Cổ Mạch tò mò.
“Phi Nhân.” Ngô Linh đáp.
Cổ Mạch không hiểu gì.
Tôi cũng không hiểu nghĩa của từ này là sao.
“‘Phi’ trong ‘thị phi’, ‘nhân’ trong chữ ‘người sống’.” Ngô Linh nói tiếp: “Cũng tức là xem người sống như một chỗ để chứa phép thuật. Bất cứ phép thuật gì cũng có thể đưa vào trong cơ thể người đó, lấy linh hồn người đó phong ấn lại.”
Tôi nổi hết cả da gà, quay đầu nhìn về phía đôi mắt của Ngô Linh.
“Nhà họ Ngô có nghiên cứu về phương diện này.” Ngô Linh mơ hồ nói một câu.
Bản thân cô ấy chính là bản mở rộng của loại phép này. Lúc ban đầu, nhà họ Ngô định dùng một con búp bê sứ để đựng một linh hồn có sức mạnh dữ dội. Trong lúc sơ sót đã làm xuất hiện Ngô Linh.
“Cái Phi Nhân cuối cùng đã chết vào khoảng hơn một trăm năm trước. Là một cậu thanh niên thuộc nhà họ Ngô, chết rất thảm, cậu ta ra tay giết chết cha mẹ và ông bà nội, sau đó tự sát.” Ngô Linh nói với vẻ bình tĩnh: “Từ đó về sau, nhà họ Ngô không còn dùng Phi Nhân nữa. Sau này, những người trong nhà họ Ngô cũng không có đủ tư chất để làm Phi Nhân, ở cả hai mặt họ đều không làm được.”
“Em cũng không biết làm sao?” Cổ Mạch hỏi.
“Em chỉ có thể làm ra những con búp bê bình thường để chứa linh hồn thôi.” Ngô Linh lắc đầu.
“Nếu sử dụng năng lực của cậu Đàm có thể làm được chứ?” Nam Cung Diệu đột nhiên lên tiếng.