Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1219 : Tiết mục xen giữa (1)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Ăn sáng xong, cả nhà chúng tôi ngồi đợi nhóm Gã Béo đến đây.
Lúc này em gái mới bắt đầu tỏ vẻ bất an. Vẻ bất an này xuất phát từ sự lo lắng cho tương lai phía trước.
Tôi nhìn thấy em gái đang lướt diễn đàn, đó là diễn đàn nội bộ của trường đại học Dân Khánh. Nhưng mà bây giờ nó chỉ có thể xem qua những thông tin công khai thôi, không có gì thú vị cả.
Một lúc sau, em gái lại bắt đầu lướt mạng xã hội, tìm kiếm thông tin về đại học Dân Khánh.
Vụ việc của quán gà rán đứng ở đầu bảng, nhưng chủ đề này đã hết hot từ lâu rồi.
Đại học Dân Khánh là một ngôi trường nổi tiếng trong nước, nhưng không so sánh được với hai ngôi trường đứng đầu cả nước, những thông tin về đại học Dân Khánh cũng sẽ có hạn. Một vài tin tức trên các tờ báo lá cải cũng không có liên quan gì đến đại học Dân Khánh.
Em gái đặt điện thoại xuống, hỏi tôi với vẻ lo lắng là lúc gặp bạn cùng phòng rồi phải làm gì.
Tôi bật cười.
“Anh!” Em gái trừng tôi, mặt đỏ lên.
“Dựa vào vận may thôi. Gặp phải người dễ gần thì ở chung với nhau thật tốt, gặp phải người khó ưa thì cũng không sao. Có những người không thường xuyên ở trong phòng đâu.” Tôi lên tiếng an ủi.
Chuyện này thật sự phải xem vận may thế nào thật.
So với việc em gái lo lắng sẽ gặp phải bạn cùng phòng khó ưa, tôi lại càng lo lắng hơn về việc nó gặp phải những người bạn cùng phòng thích các hiện tượng quái dị hay bói toán gì đó.
Tôi nhìn thấy cha mẹ đang ngồi trong phòng xem tivi, lên tiếng nhắc nhở em gái lần nữa là không được đụng vào những thứ đó.
Em gái trợn mắt lên: “Em cũng đâu thích mấy thứ đó. Vả lại...”
Có thể nó đang nghĩ đến đứa bạn đã mất của mình, vẻ mặt hơi buồn buồn.
Tôi vốn định đưa tay lên xoa đầu em gái, nhưng nhìn thấy mái tóc đã chải chuốt gọn gàng của nó, tay tôi liền hướng xuống bả vai. Sau khi vỗ vai vài cái xong, tôi nói: “Được rồi. Trong lòng em biết là tốt. Người khác lôi kéo em, em cũng đừng tham gia.”
Em gái lại trợn mắt lên lần nữa: “Bây giờ có ai tin mấy thứ đó chứ? Chơi game, xem video không được à lại phải đi chơi những trò chơi tâm linh?”
Đây là lời thật lòng. Nhưng cũng đâu thể tránh khỏi việc có nhiều người thích tự làm theo ý mình.
Em gái vẫn đang lo sẽ gặp phải bạn cùng phòng khó ưa, không hài lòng về việc tôi chuyển chủ đề như vậy. Có lẽ nó thật sự không muốn nhắc đến những thứ đó, sợ nhắc đến những thứ như vậy.
Tí Còi quay sang nói với em gái: “Bốn năm này em phải chịu cực rồi.”
Em gái thở dài.
Nhịp thở của tôi dần ổn định lại, nghe thấy những tiếng ồn ào trong ký túc xá, đột nhiên nhớ lại quãng thời gian còn đi học.
Có một tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Ngoài kia có rất nhiều người nhao nhao cả lên.
Có một giọng nói truyền đến tai tôi.
“Có người nhảy lầu rồi!”
Tôi và nhóm Tí Còi đều cứng đờ cả người.
Sắc mặt em gái trắng bệch, còn cha mẹ thì lại bắt đầu lo lắng.
Người trên tầng này đều bắt đầu ồn ào lên, trong phòng ở ký túc xá bên trái có người cứ lắp lại hai chữ “nhảy lầu” mãi.
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi, chạy nhanh về phía ký túc xá bên cạnh. Tôi đưa vali cho Tí Còi, bảo họ đợi ở đó, rồi cũng chạy vào trong đó.
Chủ nhân của căn phòng đó cũng không có ra ngăn cản. Họ đều tập trung ở ban công nhìn xuống dưới, còn rất lịch sự, nhường chỗ cho những người muốn xem.
Tôi ló đầu nhìn xuống thì thấy xung quanh tập trung một đám người, cũng nhìn thấy cái thi thể trong vòng bao vây đó. Khoảng cách bảy tầng nên nhìn không rõ lắm. Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang toà ký túc xá đối diện.
Nhìn lướt sơ qua thì tôi thấy ở lầu 7 đối diện xéo bên kia, có một cô gái và một người trông giống mẹ cô ta đang ngồi bần thần dưới đất, còn có một người đàn ông đang hỏi gì đó nhưng cố tình gằn thấp giọng, tôi không nghe được.
Nhìn ra xa, giữa một đám người xem náo nhiệt chỉ có biểu hiện của họ quá đặc biệt.
Trần Hiểu Khâu nói bên tai tôi: “Em không nhìn thấy gì.”
Tôi cũng lắc đầu và cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Không có âm khí, không có ma, chắc là... một vụ tai nạn thôi?
Tôi chau mày lại, trong lòng cảm thấy bất an.