Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1220 : Tiết mục xen giữa (2)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Trong lòng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.



Trong tiềm thức của tôi, nếu nhìn thấy người chết, nhìn thấy xảy ra những chuyện quen thuộc sẽ lập tức suy nghĩ theo hướng xấu nhất.



Vào cái hôm đầu tiên em gái tới trường, cái hôm mà chúng tôi đều ở đây thì lại có người nhảy lầu. Chuyện này nghĩ sao thì cũng thấy không phải chuyện tốt.



Tôi đã không còn hứng thú với hai mẹ con ở toà nhà đối diện nữa mà cố gắng ló đầu nhìn xuống dưới lầu.



Tôi nghi ngờ rằng cái người đó sẽ nhanh chóng bị biến thành ma, gây nên bao sóng gió trong trường, lôi cả em gái vào chuyện này. Đây là tình cảnh mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.



Trần Hiểu Khâu kéo tôi một phát, tôi mới quay đầu lại nhìn cô ấy.



Đám người xem náo nhiệt cũng đã rời khỏi, sinh viên và phụ huynh của ký túc xá này cũng đã có ý tiễn khách.



Tôi chỉ đành đi theo Trần Hiểu Khâu về lại chỗ hành lang lúc nãy.



Cha mẹ hỏi với vẻ lo lắng là đã xảy ra chuyện gì.



Tôi cũng không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành nói là có người nhảy lầu.



“Do bất cẩn mà bị té xuống sao?” Mẹ tôi hỏi: “Có phải ban công ở đây có vấn đề không?”



Tôi không biết trả lời sao về vấn đề này.



Tôi choàng vai mẹ, đi đến phòng của em gái trước.



Ban công của phòng em gái tôi ở bên kia, không thể nhìn thấy được tình trạng của nạn nhân nhảy lầu đó.



Trong phòng có một cô gái đang thu dọn đồ đạc. Nghe thấy có tiếng người đi vào, cô ta ngẩng đầu lên chào hỏi với mọi người. Nụ cười của cô ta có hơi cứng đơ, sau khi làm quen với em gái xong thì bị mẹ tôi kéo lại hỏi một vài vấn đề. Cả đám người đi đến bên ban công, mẹ tôi bắt tay vào kiểm tra độ chắc chắn của lan can trên ban công.




Tôi và Gã Béo, Tí Còi nhìn nhau một hồi, họ đều hiểu.



Cha mẹ tôi vốn định đi dạo quanh trường, nhưng hình như giờ thì không có tâm trạng đi dạo nữa rồi.



Em gái cũng có bạn cùng lớp thi vào đại học Dân Khánh. Nhưng đám bạn hồi cấp ba của nó đều vì cái trận hoả hoạn và vụ việc yêu quái đá năm đó mà trở nên xa cách hơn. Những bạn quen thân thật sự với em gái thì lại không thi vào đại học Dân Khánh. Điều này khiến cho nó không có bạn cấp ba ở môi trường mới này nên cũng không thể hẹn bạn đi chơi giống Vương Manh Manh được.



Tôi đề nghị đưa em gái đi ăn cơm.



Ăn xong một bữa cơm, tâm trạng của cha mẹ và em gái đều trở nên tốt hơn.



Giữa chừng tôi có tranh thủ gọi điện thoại cho Ngô Linh, báo cho cô ấy biết về tình hình ở đây và dời lại kế hoạch.



Đợi khi ăn xong rồi, cha mẹ tôi cũng chuẩn bị về nhà.



“Các con đi chơi đi. Cha mẹ đi dạo một hồi. Con đừng có làm kì đà cản mũi đấy.” Mẹ vỗ vào tay tôi, vừa cười vừa nói với tôi.



Tôi có chút nghi ngờ là lúc tôi gọi điện cho Ngô Linh, Tí Còi và Gã Béo đã nói gì đó không nên nói.



Tiễn cha mẹ ra trạm xe, rồi đưa em gái về ký túc xá, nhìn thấy nó đi vào trong rồi tôi mới nhìn sang hai người họ với ánh mắt nghiêm nghị.



“Cái cớ này là dễ nhất rồi.” Tí Còi nhún vai, cười cười, sau đó lại ám chỉ tôi nhìn sang Trần Hiểu Khâu.



Quách Ngọc Khiết và Tiết Tĩnh Duyệt đều bật cười.



Tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.



Trần Hiểu Khâu cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì cả: “Đi thôi, xem thử tình hình bên kia xem sao.”