Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1228 : Vụ án bắt cóc (2)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
La Vĩnh Hoa đang chìm đắm trong kí ức, giọng nói khe khẽ run lên, vừa hưng phấn vừa hả hê tự đắc.
Anh ta kể lại một cách chi tiết mình đã từng bước dồn đám bắt cóc đến đường cùng ra sao, rồi mình đã có được thi thể mà chúng vứt lại như thế nào. Đám bắt cóc vì quá sợ hãi, nên đã quên mất dự tính ban đầu của việc bắt cóc và nội dung của trò chơi. Họ vội vã giết chết Lý Mặc Tiên, rồi vứt xác cô ta trong một tòa nhà hoang.
La Vĩnh Hoa chỉ tốn chút thời gian, thông qua cửa sổ thông gió chui vào bên trong tòa nhà, là đã tìm ra cái xác của Lý Mặc Tiên thành công. Lúc đó, xác của Lý Mặc Tiên chưa phân hủy, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại dấu nước mắt và vẻ mặt tuyệt vọng.
La Vĩnh Hoa huơ tay múa chân, không biết miêu tả ra sao.
“Cái chỗ đó cách nhà tôi quá xa. Xung quanh chẳng có gì cả. Không người, cũng chẳng có nhà khác, đang ở vùng ngoại ô nên bên cạnh toàn đất hoang. Có lẽ ngày xưa định dựng một xưởng sản xuất tư nhân hay gì đó… Tôi đành trở về nhà để chuẩn bị một số thứ. Đến lúc tôi có cơ hội để quay lại thì cái xác đã bắt đầu phân hủy.” La Vĩnh Hoa rầu rĩ nói tiếp: “Bốc mùi hôi thối, còn có cả giòi bọ và ruồi nhặng. Nhưng tôi cắn răng chấp nhận. Nhưng chuyện này đã gây ra trở ngại quá lớn cho việc tôi sử dụng phép thuật, vì máu của cô ta không còn tươi nữa.”
Giọng điệu của anh ta hệt như đang nói đến một món đồ, chứ không phải một con người, càng không phải là một người bị hại trong vụ án bắt cóc.
La Vĩnh Hoa thở dài.
Lúc này anh ta đã quên hẳn hiện tại mình đang ở đâu.
Tôi nhìn lên màn hình, trông thấy Chử Lan đang nằm trên giường bệnh, run như cầy sấy. Cô ta nhìn sững La Vĩnh Hoa, vẻ mặt không thể tin được.
La Vĩnh Hoa tự nói một mình: “Tôi đã thử đến mấy loại phép thuật, chẳng có hiểu quả gì cả. Còn định làm một chút…” Anh ta bặm môi, lắc lắc đầu: “Thời gian sau đó, tôi đã thi vào cấp ba… Hứng thú của tôi đã chuyển qua phương diện vu thuật của nước ngoài. Sau đó tôi xin đi du học, thế là bắt đầu tìm đến các phù thủy, thầy pháp ở nước ngoài, nhưng hầu hết đều là lừa đảo. Có điều, một số sách lưu trữ trong thư viện rất thú vị, nhưng không biết tại sao, những thí nghiệm của tôi đều không thành công. Về nước, tôi cũng muốn đến đó xem thử. Tôi nghĩ, cái xác vẫn còn nằm ở đó. Nhưng chẳng được bao lâu, tôi gặp phải cô ta.”
La Vĩnh Hoa nhìn về phía Chử Lan, ánh mắt như lóe sáng, nhưng lại là ánh sáng xanh nhờn.
“Thế những người đó thì sao?” Ngô Linh hỏi.
“À, đại khái đều đã chết hết rồi. Âm hồn của ma nữ đó không tan được, thì những tên đó có lẽ sẽ chết.” Tháng Mười nói.
Phòng bệnh rơi vào yên lặng.
Ngô Linh lên tiếng: “Anh đã làm gì?”
Tháng Mười chau mày, nhìn chằm chằm Ngô Linh một lát, rồi đột nhiên bật cười.
“Trước đây tôi có nghe kể về chuyện của cô, còn nghĩ gia tộc lừng danh đang yếu dần đó đã biến chất tới mức dùng đến phương pháp của thế tục mà áp dụng vào trong giới của chúng ta rồi chứ.” Tháng Mười nói câu này hình như có ý khen ngợi, kế đó là thành thực thừa nhận: “Tôi đã làm một số chuyện, điểm này chắc cô cũng rõ mà. Đối với những người như chúng ta, chết và biến thành ma, đôi khi còn trở nên mạnh hơn lúc còn sống. Kết quả cuối cùng là hai bên đều bị thiệt hại. Tôi thì mất hết kí ức, bị kẹt lại thế gian; còn đám người đó thì bị tôi giết chết, đến hồn phách cũng không còn.”
Tí Còi bức xúc nói: “Như thế mà là hai bên cùng thiệt hại sao?”
Tôi nhận thấy có điểm gì đó khác thường, có thể lờ mờ hiểu được câu nói có ẩn ý sâu xa của Tháng Mười.
Ngô Linh đã kết thúc chủ đề này: “Xem ra chính là như vậy rồi.”
Tháng Mười nhếch mép: “Thế còn các vị, có liên quan như thế nào với chuyện này?”