Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1229 : Vụ án bắt cóc (3)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Ngô Linh không hề có ý giấu giếm điều gì, chỉ có điều cô ấy cũng giống như Tháng Mười, đều không kể quá chi tiết về những gì mình đã trải qua. Ở phương diện này, hai người họ khác hẳn tên điên La Vĩnh Hoa. Khi họ kể chuyện, ngữ khí cũng bình ổn hơn. Tháng Mười đôi khi còn châm biếm đôi câu, nhưng Ngô Linh thì hoàn toàn không có dấu hiệu dao động của cảm xúc.
Tháng Mười lộ ra vẻ mặt trầm tư, nghe Ngô Linh kể xong, khóe miệng lại xuất hiện nụ cười mỉa mai: “Thì ra là vậy. Xem ra, cô Lý này kiếp trước cũng chẳng mấy đàng hoàng. Vừa thoát khỏi miệng hùm đã lọt ngay vào nanh sói.”
Tôi giật mình, trong đầu vừa có thứ gì đó xẹt qua.
Tháng Mười nhìn chăm chú Ngô Linh: “Tôi nghe nói cô Ngô đã rời khỏi Ngô gia, quay qua đầu quân cho người khác. Xem ra, dã tâm của đối tượng mà cô chịu góp sức cực kì lớn.”
Tôi không thể nhìn ra được manh mối nào trên khuôn mặt của Ngô Linh và Nam Cung Diệu, liếc mắt nhìn Cổ Mạch, anh ta cũng không để lộ ra bất kì một sơ hở nào.
Tháng Mười nói một câu này thì im lặng.
Ngô Linh hỏi: “Kế tiếp anh có dự định gì không?”
Tháng Mười tỏ vẻ cụt hứng: “Chờ chết chứ còn làm gì. Chắc cô cũng đoán được.”
“Chúng tôi sẽ đi tìm cô Lý kia.” Ngô Linh nói.
Tháng Mười nhướn mày: “À!”
“Nếu anh không còn chuyện gì khác, thì bây giờ chúng tôi phải xuất phát rồi. Nhưng vẫn mong anh cho chúng tôi biết địa điểm của tòa nhà hoang đó.”
Tháng Mười đột nhiên cúi mặt xuống, nhìn La Vĩnh Hoa đang ngồi bệt trên sàn nhà.
La Vĩnh Hoa đã cố gắng không chế cảm xúc của mình, nhưng vẻ mặt của anh ta đã bán đứng chính mình. Anh ta đang lắng tai nghe ngóng cuộc đối thoại của hai người kia, đồng thời còn tỏ vẻ “nóng lòng muốn thử”, hầu như quên sạch nguy hiểm chỉ mới xảy ra một giây trước. Và nhân vật mang lại nguy hiểm đã bay đến bên cạnh anh ta.
Tháng Mười cười: “Tôi xong chuyện rồi. Ở lại đây đùa với cậu cho vui.”
La Vĩnh Hoa quay phắt lại, biến sắc mặt, tay chân quờ quạng định chạy trốn.
“Tốt nhất là đừng ở chỗ này. Bệnh viện đông người, sẽ gây ra ảnh hưởng rất tệ hại.” Ngô Linh nói, không chút quan tâm đến chuyện sống chết của La Vĩnh Hoa.
“Nếu như cái lý luận về vận mệnh mà anh vừa nói được thành lập…” Trần Hiểu Khâu nói.
Cổ Mạch nhìn qua cô ấy: “Lí luận vận mệnh của tôi chắc chắn thành lập, không có nếu như. Cái quy luật này đã vận hành ngàn vạn năm nay, trong quá khứ chính là như vậy. Có điều, trong quá khứ Ông Trời không hề làm việc lộ liễu như vậy. Những người như chúng ta, kiếp trước tạo ác, tốt xấu gì cũng đã đi đến Địa Phủ, đi đầu thai, rồi mới gặp phải vận mệnh bi thảm.” Cổ Mạch bĩu môi: “Bây giờ thì nó bất chấp rồi. Những hồn ma như Lý Mặc Tiên sẽ hết con này đến con khác nhanh chóng hoàn thành chấp niệm của mình, ma mới sinh ra sẽ ngay lập tức sở hữu sức mạnh báo thù. Mà thực ra như vậy cũng hay, không phải lề mề quanh co và cũng bớt đi việc xuất hiện phân nhánh trong quá trình này. Hơn nữa, chuyện hôm nay, hôm nay giải quyết, rất tốt.”
Tôi trầm mặc nghe Cổ Mạch nói. Trong giọng điệu của anh ta, tôi nghe ra được sự bình thản và cũng có cả sự nghiêm túc.
Nếu chỉ nghe những câu nói sau cùng của Cổ Mạch, thì sự thay đổi này hình như là một điềm tốt. Thế nhưng, đâu phải người chết nào cũng đều là người bị hại. Và những hồn ma do người chết biến thành, không phải bao giờ cũng có oán thì báo oán, có thù báo thù.
Giống hạng người như La Vĩnh Hoa, sau khi chết đi, hậu quả e là khó có thể tưởng tượng nổi.
Tôi âm thầm hi vọng, sau khi thay đổi thì Ông Trời sẽ trở nên lý tính hơn, làm việc sẽ chu đáo hơn, có thể quét sạch nhưng tình huống mà tôi sợ là chúng sẽ xảy ra. Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng mình, tôi cũng rất rõ, nếu Ông Trời đúng như tôi nghĩ, thì ngàn năm trước, cái thế giới này cũng đã không phải liên tục ác hóa, mãi cho đến tình cảnh như bây giờ. Có điều, bộ phận đã gạt đi chỉ là tính người, những hạt nhân cốt lõi kia chắc sẽ không thay đổi.
Tôi nhìn qua Cổ Mạch.
Sự nghiêm túc của anh ta có lẽ vì cũng đã nghĩ đến tình huống này.
“Có thể dừng việc cos tượng điêu khắc được chưa hả?” Cổ Mạch búng ngón tay một cái.
Dù thái độ của anh ta rất khó ưa, nhưng chúng tôi vẫn cùng nhau lái xe đưa anh ta về khách sạn.
Lúc Cổ Mạch chuẩn bị xuống xe, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên. Nhưng một giây sau, tôi nhận ra đó không phải chuông điện thoại, mà là âm thanh phát ra từ laptop.
Cổ Mạch chau mày, sau khi rút laptop ra, bật màn hình lên, liền nhìn thấy cửa sổ của một phần mềm nhảy ra.
Tên phần mềm chỉ đơn giản hai chữ: “Giám sát”. Giao diện trong cửa sổ được chia làm hai phần. Bên phải là thông tin cá nhân, bên trái là hộp thư điện tử.
Sau khi nhìn rõ nội dung lá thư đó xong, tôi chỉ biết trợn ngược mắt.
“Anh Ngũ, em đã tìm được thi thể của người bị hại trong vụ bắt cóc năm 2008 rồi! Ha! Lần này thì hấp dẫn lắm đây! Năm xưa anh đang theo đuổi vụ này đúng không? Thế nào? Có muốn hợp tác để để cho ra một loạt báo mới không?”