Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1236 : Rút lui
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Chuyện của Lý Mặc Tiên chắc đã xong xuôi rồi, ít nhất là đối với chúng tôi.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Gã Béo và Trần Hiểu Khâu chia nhau lái xe rời khỏi hầm đỗ xe. Sau khi đến ngã tư thì hai chiếc tách nhau mỗi người một hướng.
Gã Béo đưa tôi về nhà, kế đó đưa Tí Còi và Tiết Tĩnh Duyệt về. Lúc tôi xuống xe, Tiết Tĩnh Duyệt ngập ngừng muốn nói gì đó.
“Sao vậy?” Gã Béo quan tâm hỏi.
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Tiết Tĩnh Duyệt lắc đầu: “Em cũng không chắc lắm. Nhưng cứ cảm thấy… hình như… vẫn chưa kết thúc…”
Câu nói này khiến tim tôi đập thình thịch.
Tiết Tĩnh Duyệt nhìn tôi mỉm cười: “Nhưng cho dù có chuyện gì nữa, thì không liên quan đến chúng ta đâu. Người của Thanh Diệp đã túc trực bên đó, cảnh sát cũng đã thu thập được chứng cứ phạm tội rồi.”
Tôi gật đầu, đóng cửa xe, nhìn Tí Còi vẫy tay rồi đứng nhìn chiếc xe của Gã Béo xa dần.
Tôi không về nhà, mà đợi đến lúc không thấy xe của Gã Béo đâu nữa, thì quay người đi đến trạm xe buýt.
Tôi đón xe đi thôn Sáu Công Nông, đi thẳng đến tòa lầu số 6, một mạch leo lên tầng 6.
Đây không phải là lần đầu tôi đến phòng nghiên cứu, nhưng có lẽ đây là lần tôi đi trong tâm trạng bình ổn nhất.
Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ trong không khí ở tầng 6.
Không phải trong không khí có nhiều âm khí hơn, mà là ở trên cầu thang, tôi đã cảm nhận được sự khác thường.
Tôi không dám nán lại mà đi thẳng lên trên, rút chìa khóa ra mở cửa phòng nghiên cứu.
Tiếng cửa kéo dài, âm thanh vang vọng trong tầng lầu.
Chân tôi không hề ngừng, bước chân vào bên trong, quay người đóng cửa lại ngay.
Lúc này, tôi mới dừng lại mọi động tác.
Tôi biết, làm như thế là hèn nhát và tự biến mình thành một kẻ đào ngũ.
Nhưng vốn dĩ tôi không phải binh lính.
Tôi chỉ là một người bình thường bị cuốn vào chuyện này.
Tôi cũng giống như rất nhiều đồng loại, chỉ là một người bình thường có năng lực đặc biệt.
Điểm này, tôi hoàn toàn khá biệt so với những người như Diệp Thanh và Mộc Ca.
Tôi chỉ muốn thoát ra.
Tôi không muốn ở lại chứng kiến những cái chết có nguyên nhân từ sự vô năng của mình.
Bất luận đó do tôi không cứu được hay là bị tôi hại chết.
Tôi khẽ nhắm mắt lại.
Cộp cộp!
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy vết lõm trên ghế sofa khẽ thay đổi, hình như có người vừa chồm mình tới trước, rồi lại dựa ra sau.
Tôi cúi mặt nhìn lên bàn trà.
Mặt kính trên bàn đã xuất hiện những vết nứt da rùa. Trên đó đang đặt hai chiếc móng tay nhuốm máu. Trên móng tay, bông hoa đỏ chói đang nở.
Đây chắc hẳn là móng tay đã bị rút ra của Lý Mặc Tiên. Thế nhưng tại sao Diệp Thanh lại lấy cái thứ này? Và trên chúng cũng hoàn toàn không có âm khí.
Tôi ngạc nhiên nhìn về ghế sofa đối diện.
“Đợi đó.” Diệp Thanh ném lại cho tôi hai chữ.