Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1237 : Móng tay (1)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Diệp Thanh bảo tôi đợi đó, rồi chẳng nói gì thêm.
Tôi chỉ đành ngồi chờ, nhìn chằm chằm hai chiếc móng tay, không hề chớp mắt.
Hồi lâu, mắt tôi đã cay xè nhưng hai chiếc móng tay cũng chẳng phát sinh biến hóa nào.
Tôi lại đợi thêm lát nữa, sức tập trung cũng đã bắt đầu suy giảm.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ là mất tập trung thôi.
Tôi không biết Diệp Thanh có chấp nhận đề nghị của mình hay không.
Đúng lý ra là nên chấp nhận. Đề nghị này chỉ có lợi mà không có hại đối với Diệp Thanh, còn đối với mục tiêu của anh ta, thì cũng là một sự lựa chọn tốt.
Thế nhưng, nếu thực sự là hoàn toàn vô hại, thì Diệp Thanh đã ra tay từ lâu mới đúng chứ. Có lẽ khi sử dụng năng lực của người khác, sẽ gây ra thương hại cho chính Diệp Thanh.
Lý do mà tôi có thể tưởng tượng được chỉ có cái này.
Nếu không phải gây ra thương tổn cho bản thân, hoặc sức mạnh của năng lực sẽ bị hạn chế, thì tôi không thể nào nghĩ ra tại sao Diệp Thanh lại không lấy đi năng lực của tôi ngay.
Xuất phát từ đạo đức, đạo nghĩa sao?
Tôi không hề ưa thích năng lực của mình và ngay từ rất sớm đã bày tỏ thái thái độ không muốn lún sâu vào thế giới quái dị. Theo góc nhìn chủ quan của tôi, nếu Diệp Thanh lấy đi năng lực của tôi, thì đó không phải là trộm, cũng chẳng phải cướp. Diệp Thanh chắc hẳn không phải là mẫu người chấp nhặt trong những chuyện kiểu này.
Hay là, nếu tôi bị lấy mất năng lực, sẽ làm hại đến tính mạng của bản thân?
Diệp Thanh không chịu nói cho tôi biết, thì tôi chỉ có thể đoán già đoán non.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, thì tôi cảm thấy âm khí trong phòng khẽ biến đổi.
Thần kinh tôi trở nên căng thẳng, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hành lang. Nhưng nghĩ lại, tôi liền cảm thấy luồng âm khí mới xuất hiện này, không mang cái hơi thở đáng sợ như âm khí bay ra từ đằng sau cánh cửa kia.
Lý Mặc Tiên mỉm cười, hỏi anh Ngũ: “Đẹp không?”
Anh Ngũ bật ra tiếng khóc tuyệt vọng.
“Đẹp lắm đúng không? Lúc đó anh đã chụp móng tay của tôi cũng đẹp lắm mà. À, không phải do anh chụp, mà là tay quay phim hợp tác với anh chứ. Chụp đẹp lắm. Rõ ràng đã nhuốm máu của tôi, rất buồn nôn, thế nhưng trên hình nhìn vào, lại tạo ra một loại mỹ cảm của sự tàn nhẫn. Có người còn tải xuống để lưu lại hình ảnh đó nữa cơ.” Lý Mặc Tiên bật cười khanh khách: “Lần này cũng vậy, anh chụp bộ xương của tôi cũng cực kì đẹp. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì cả hai lần đều không báo cảnh sát. Cảm ơn anh đã đưa tôi lên báo nhé.”
Lý Mặc Tiên nói khẽ dần, rồi thình lình thò tay đến nắm chặt ngón tay của anh Ngũ, rút mạnh một chiếc móng ra.
Tôi nhìn thấy máu trên ngón tay của anh Ngũ phun ra, máu chảy ào ạt, hệt như bị đứt động mạnh chính vậy.
Hơi thở của anh Ngũ đã trở nên yếu ớt.
Tay của gã ta vẫn đang giơ cao, máu bắn lên xong, thì bắt đầu chảy xuống, nhuộm kín toàn bộ bàn tay và cánh tay, kế đó lan đến vùng vai.
Mắt tôi chợt bị hoa lên, Lý Mặc Tiên đã biến mất, cảnh vật trước mắt đã thay đổi.
Hệt như một chiếc đèn kéo quân, những hình ảnh đó thay nhau thoáng qua rồi mất, chỉ còn lại trong võng mạc tôi hình ảnh của những chiếc móng tay có hình dạng khác nhau và cả những dòng máu đang chảy đỏ tươi.
Tôi không hiểu… sao Lý Mặc Tiên lại biến thành như vậy?
Lý Mặc Tiên mà tôi đã gặp, rõ ràng là…
Vì cái thế giới này đã phát sinh biến đổi?
Không đúng, thế giới này đã biến đổi từ lâu rồi. Sợi dây vận mệnh mà Lý Mặc Tiên đang kéo, để những người này tụ tập đến gần mình, nhưng cô ta chỉ muốn mình được người ta phát hiện, muốn rời khỏi cái nơi mà mình bị giết hại. Vốn dĩ cô ta chỉ…
Hình ảnh nhảy cóc bất chợt dừng lại.
Tôi cảm nhận được sự tồn tại của một luồng âm khí khác.