Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1238 : Móng tay (2)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Tôi nhanh chóng nhận ra, luồng âm khí mới xuất hiện này là của Tháng Mười.
Thế nhưng, tôi chưa kịp nhận thức rõ tình hình, thì ngón tay Tháng Mười đã bị nhấc lên và kế tiếp thì giống hệt chuyện của anh Ngũ.
Thân thể Tháng Mười cũng bị trói lại, không thể động đậy được. Nhưng giọng nói của anh ta thì lại xuất hiện giữa không khí, không hề phát ra tiếng khóc nghẹn ngào như anh Ngũ.
“Sao cô lại… đột nhiên trở nên…” Giọng nói Tháng Mười liên tục đứt quãng.
Anh ta chưa kịp nói hết câu, thì tôi đã nhận thấy cảnh vật trước mắt mình lại thay đổi.
Tôi đã ra khỏi cảnh mộng, trở lại phòng nghiên cứu. Chưa kịp định thần, thì qua khóe mắt, tôi đã thoáng thấy thứ gì đó trên bàn trà.
Cúi đầu nhìn xuống, nhận ra móng tay trên bàn trà đã nhiều hơn.
Những cái móng tay đầy máu…
Tôi rùng mình, quay phắt qua nhìn Diệp Thanh ở phía đối diện.
Anh ta vẫn im lặng, tư thế ngồi cũng không đổi.
Lát sau, một chiếc móng tay trên bàn trà đã trở nên trong suốt, rồi từ từ biến mất. Âm khí của Lý Mặc Tiên cũng dần tan.
Tôi thất thần hỏi: “Sao Lý Mặc Tiên... lại đi… Anh… vì lúc đó anh đã…”
Tôi chợt nhớ ra một sự kiện mà mình đã bỏ sót trước đây.
Diệp Thanh có thể sử dụng năng lực của tôi, nhưng không có nghĩa là năng lực của chính anh ta biến mất.
Năng lực của Diệp Thanh là một loại năng lực kích thích tăng cường bị động, mà không phải kích thích cho chính mình, mà là kích thích ma quỷ trong một phạm vi nhất định. Có hiệu quả cho tất cả mọi sự vật quái dị có liên quan và cũng sẽ khiến cho ma quỷ trở nên mạnh hơn.
Trong này, có lẽ đang hàm ẩn một ý nghĩa không dễ nhận thấy được.
Đó là chuyện xảy ra gần một năm về trước. Lúc đó Trần Hiều Khâu vẫn còn khá nghi ngờ về sự tồn tại của ma quỷ. Nhưng cô ấy tin vào thuyết vận mệnh tất nhiên. Nhận thấy mấy người chúng tôi tụ họp lại một chỗ, đảm nhận công tác di dời giải tỏa ở thôn Sáu Công Nông, gặp nhóm Thanh Diệp, tất cả đều là do vận mệnh. Như Diệp Thanh đã nói, hoàn cảnh gia đình của mấy người chúng tôi sẽ quy định chúng tôi tiếp nhận sự giáo dục như thế nào, tính cách ra làm sao. Tôi và đám Tí Còi đều thi vào trường tổng hợp khá có tiếng ở Dân Khánh này, sau đó thuận theo xu thế và suy nghĩ của cha mẹ học đại học Pháp luật & Chính trị, sau khi tốt nghiệp thì thi vào ngành công chức, vào làm việc trong ban ngành của chính quyền, đúng lúc công trình di dời giải tỏa khu thôn Sáu được vận hành và lẽ tất nhiên là chúng tôi được điều vào Phòng Di dời để làm việc… Đây không hẳn là những chuyện tuyệt đối sẽ xảy ra. Chỉ cần bất cứ người nào trong chúng tôi thi cử trục trặc, thiếu một điểm thôi, thì tình hình sẽ khác hẳn. Nhưng đây đích xác là một chuỗi sự kiện có khả năng xảy ra cao nhất.
Nên, thuyết vận mệnh không phải là vô lý.
Còn nói trong bối cảnh lớn hơn, thì đây là một loại tất nhiên của lịch sử.
Diệp Thanh nói: “Không còn quái dị, chỉ có thể là một thế giới như vậy. Nếu lúc cậu thay đổi cả thế giới mà Ông Trời vẫn còn đang bình thường, thì nó sẽ khiến cho tất cả phát triển theo quy trình đã được định sẵn này. Lịch sử của thế giới, xét về tổng quát cũng sẽ không thay đổi. Người đáng tồn tại sẽ được tồn tại. Đương nhiên, sau khi loại trừ mất nhân tố quái dị, một số người vốn sẽ bị ma sát hại từ trước sẽ sống tiếp, điều này sẽ tạo ra một số ảnh hưởng đến thế giới.”
Tôi đã dần lấy lại được bình tĩnh.
“Nếu nói, tất cả mọi thứ được định sẵn sẽ bắt đầu trở lại, thì trước đó mọi việc mà cậu làm bất quá cũng chỉ là luyện tập. Bất luận cậu cứu được bao nhiêu người, giết chết bao nhiêu người; mà cái thế giới này vẫn chưa được thay đổi thì tất cả vẫn đều sẽ phải chết hết. Và mọi việc cậu làm sẽ là vô nghĩa.” Diệp Thanh dùng một giọng điệu lạnh lùng nói: “Trước khi cậu ưu tư những chuyện có thể xảy ra trong tương lai, thì cứ nên làm thật tốt những việc trước mắt đã. Tôi đã nói rồi, chuyện duy nhất tôi có thể làm lúc đó là tìm được cậu. Còn tiếp theo thì tôi không biết phải làm thế nào. Vì chuyện xảy ra sau này, hoàn toàn do cậu quyết định.”
Tôi cảm thấy hổ thẹn.
Diệp Thanh không quan tâm đến sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, mà đổi đề tài: “Nếu còn để tôi phát hiện cậu muốn trốn chạy, hoặc trì trệ tiêu cực, thì tôi sẽ khiến cho cậu nhìn thấy hồn ma của cậu giết chết cha mẹ và em gái của cậu như thế nào.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận, trợn mắt nhìn chằm chằm ghế sofa ở trước mặt.
“Chắc cậu cũng tưởng tượng được, đúng không? Lúc cậu chết thì chấp niệm lớn nhất chỉ có thể là người nhà của mình. Cậu muốn bảo vệ họ, muốn được bên cạnh họ. Sau khi mất hết lý trí, cậu sẽ giết họ, mong mỏi họ sẽ biến thành ma để bầu bạn với cậu. Có điều, năng lực của cậu quá mạnh, nên cậu sẽ hủy diệt linh hồn của họ trong vô ý.” Diệp Thanh thong thả nói.
“Nhưng trước đây anh đã nhận lời với tôi…”
“Đúng là tôi đã nhận lời, khi cậu chết bởi một tai nạn nào đó, tôi sẽ giết cậu trước khi cậu biến thành một con ác ma.” Diệp Thanh cắt ngang lời tôi: “Nhưng nếu cậu trốn chạy, thì tôi sẽ giết chết cậu ngay, rồi đi tìm một người khác có năng lực tương tự như cậu.”
Tôi cắn chặt răng.
“Nhớ lời tôi mà làm việc cho tốt.”
Cùng với câu nói của Diệp Thanh, vết hằn trên ghế sofa từ từ biến mất.