Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1248 : Ánh sáng chói mắt (4)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Mơ sao?



Tôi sững sờ, cố gắng phân tích thật kĩ trạng thái của Trịnh Ma Thiên.



Anh ta vẫn là một hồn ma, âm khí đang tỏa ra trên người đã nặng hơn lúc nãy.



Vừa rồi tôi đã đi theo Trịnh Ma Thiên suốt một đoạn đường và cũng đã tận mắt chứng kiến cái chết của anh ta. Hoàn toàn chắc chắn, anh ta đã lấy la bàn ra, cho xe chạy về phía rừng cây, tự mình đi bộ trong rừng, cuối cùng là bị chính chiếc xe của mình tông chết. Tất cả những chuyện này đều thực sự xảy ra.



Nhưng bây giờ, Trịnh Ma Thiên đang ngồi trong xe, nhìn thấy điện thoại của mình đã có pin trở lại, đồng hồ đang hiển thị là trước lúc những chuyện kia xảy ra.



Lòng tôi chùn xuống, quan sát chung quanh lần nữa.



Những bóng núi đó vẫn là bóng núi, âm khí lan tỏa trong không khí cũng không hề thay đổi.



Trịnh Ma Thiên đã bình tĩnh trở lại, nổ máy xe.



Hình như anh ta vẫn còn ám ảnh, nên mở ra radio lên nghe đài.



Các kênh của chiếc radio này khá ít, có lẽ là do địa phương này không có bao nhiêu đài, cũng có thể vì thời gian không khớp với giờ phát sóng.



Trịnh Ma Thiên vừa lái xe, vừa điều chỉnh mấy lần.



Anh ta cho xe chạy rất chậm và cẩn thận.



Cuối cùng, có kênh đã xuất hiện tiếng người nói.



“…. Vừa rồi là giọng hát của Mia, ca khúc ‘Thật lòng yêu anh’, gửi tặng bạn nghe đài của chúng tôi là chị Lâm, chúc cho đám cưới vào cuối tuần này của chị thật vui vẻ. Mong chị nghỉ ngơi sớm, để giữ trạng thái tốt nhất, để thành một cô dâu xinh đẹp nhất. Một lần nữa xin được chúc chị, trăm năm đầu bạc với chồng, mừng cho duyên mới được hạnh phúc. Tiếp sau đây, chúng ta sẽ nghe một cuộc gọi của bạn nghe đài tiếp theo. A lô, xin chào ạ.”
“Anh muốn làm gì vậy anh Vu? Mong anh bình tĩnh lại, đứng kích động quá. Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Đừng giết người, để rồi phải trả giá bằng nửa quãng đời còn lại.” Giọng của Tiểu Phương đã trở nên cấp thiết.



“Tôi không dại gì đem cuộc đời mình ra trả giá đâu. Tôi rất tỉnh táo. Tôi đã hỏi thăm rồi. Quốc lộ Quảng Nguyên, con đường đó anh có nghe bao giờ chưa?”



Tim tôi đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Trịnh Ma Thiên quay phắt đầu lại, rồi vội vàng đạp phanh.



Giọng của người họ Vu mang theo vẻ huyền bí: “Con đường ấy có ma. Có rất nhiều người đều nghe kể rằng, còn đường đó ma quỷ lộng hành kinh khủng. Đi vào con đường đó, chỉ có đường chết. Cung đường đó thường xuyên xảy ra tai nạn, mấy năm trước đã cấm đi, nhưng cũng chẳng có ai quản lý. Bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đến đường Quảng Nguyên, rồi vứt ở đó. Các người có nghe rõ không? Bây giờ tôi đang lái xe đây. Con đường này vắng tanh, hiện tại cực kì yên tĩnh. Tôi lấy được tài khoản của thằng đó, gửi tin cho cô ta, để dụ cô ta ra, sau đó lại dùng tài khoản của cô ta để câu thằng đó. Hai đứa ngu này muốn ăn vụng trước khi cô ta kết hôn, còn cảm thấy như thế sẽ rất lãng mạn nữa. Kết quả là bị tôi nắm thóp hết. Ha! Cô ta còn qua mặt tôi nữa chứ, bảo muốn đi xem cảnh đêm trước khi kết hôn. Cô ta đâu biết rằng, tất cả là do tôi sắp đặt để dụ cô ta ra. Cô ta cứ ngỡ tôi là thằng ngu nữa cơ. Cô ta nghĩ tôi chẳng biết gì cả, vừa rồi còn gọi điện đến kênh radio của các người, chọn bài hát ‘Thật lòng yêu anh’. Ha ha ha ha…”



“Anh Vu…” Giọng của Tiểu Phương đã hoàn toàn bấn loạn.



Tôi cảm thấy da đầu tê dại.



Cảm giác đáng sợ này không phải đến từ câu chuyện của người họ Vu, mà vì tôi cảm nhận được luồng âm khí phát ra từ giọng nói của anh ta.



“Cô ta đâu có biết, tên gian phu của cô ta đang bị tôi nhét sau cốp xe.”



Trong loa vang lên tiếng xe đang chạy.



Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra không phải từ trong loa phát ra.



Tôi và Trịnh Ma Thiên đều quay cái đầu đã cứng đơ lại, nhìn ra đằng sau xe.



Đầu mút của đoạn đường ở phía sau, ánh sáng chói mắt của đèn xe đang chiếu tới.