Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1249 : Ánh sáng chói mắt (5)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Lúc này tâm trạng của Trịnh Ma Thiên đang xao động, nghĩ đến đủ thứ tình huống. Anh ta đang do dự có nên ngăn cản anh Vu kia không, rồi lại tự an ủi mình đây chỉ là trùng hợp.
Tôi thì chẳng có suy nghĩ nào về mặt này.
Lúc hai ánh đèn xe ấy xuất hiện, tôi đã nhận ra được sự dị thường rồi.
Con đường này thẳng tắp. Vị trí mà hai ánh đèn đó xuất hiện hoàn toàn không phải ở đầu mút con đường trong tầm mắt. Mà nó vừa xuất hiện, thì đã phát ra ánh sáng chói mắt rồi. Nói cách khác, nó thình lình hiện ra giữa đường.
Tôi nhanh chóng nhận thấy âm khí từ trong chùm ánh sáng ấy phát ra.
Thứ đang ngồi trên xe chỉ có thể là người chết.
Trịnh Ma Thiên chưa nghĩ được rõ ràng là mình nên làm gì, thì chiếc xe đó đã đến gần, đồng thời lướt vèo qua xe của Trịnh Ma Thiên.
Trên radio, Tiểu Phương vẫn đang khuyên can. Tiểu Phương không để tâm chuyện ma quỷ mà người họ Vu đó nói, nhưng lại sợ anh ta sẽ giết người, cũng sợ anh ta vứt người ta trên đường, sẽ khiến người ta chết lạnh, hoặc bị xe tông, hoặc là tai nạn khác. Anh Vu không nói gì thêm, mà chỉ cất lên những tiếng người khiến người nghe nổi cả da gà.
Hai chiếc xe sượt mặt nhau, chiếc xe màu đen kia hình như không hề phát hiện ra sự tồn tại của Trịnh Ma Thiên.
Tôi đã nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Trịnh Ma Thiên, nhìn chằm chằm chiếc xe kia chạy thêm khoảng 50 mét nữa thì tấp vào lề, anh ta lại nuốt nước bọt, chửi bậy một tiếng, nhưng không hề có ý xuống xe, mà chỉ rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Đoạn đường này không có đèn đường, trên bầu trời cũng không có trăng sao. Đèn của hai chiếc xe chiếu sáng hai khu vực phía trước, khiến người ta có thể thấy rõ chuyện gì xảy ra ở hai khu đó.
Trên chiếc xe dừng lại kia, người cầm lái đã xuống xe, vòng qua bên ghế phụ. Chiếc xe che khuất tầm nhìn của tôi, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy người lái, tôi đã xác định được đó là một người chết.
“A lô a lô! Tôi muốn báo cảnh sát!” Trịnh Ma Thiên sốt ruột kêu lên, lại chửi thề một tiếng: “Cái quái gì đây, thình lình lại hết pin?” Hình như anh ta đã nhớ ra gì đó, nỗi sợ hãi tột độ trào ra trong lòng.
Trước chiếc xe bên kia, người cầm lái đã kéo một thứ gì đó rồi ném xuống mặt đường.
Tôi nheo mắt nhìn qua, nhận ra đó là một người phụ nữ, cũng là một ma nữ nốt.
Khuôn mặt ma nữ bị đèn pha chiếu vào trắng dã, hoàn toàn không nhìn ra được diện mạo với y phục.
Người kia ném ma nữ này xong, vòng ra sau cốp lôi ra một con ma khác.
Người phụ nữ ngơ ngác: “Sao em hẹn anh chứ? Chẳng phải anh hẹn em sao?”
Người đàn ông trừng người phụ nữ.
Cô ta há miệng, thình lình mặt tái xanh: “Anh ta… anh ta trộm tài khoản của anh…”
“Cô là đồ ngu!” Người đàn ông kia chửi một câu: “Sắm cái đầu ra để đó hả? Lúc trước cô còn bảo anh ta dễ dụ? Anh ta là thằng ngu? Rốt cuộc ai ngu hả?”
Người phụ nữ không dám cãi, chỉ tủi thân xoa xoa bụng mình.
Người đàn ông hít thở thật sâu: “Thôi được rồi, tìm cách quay về thôi.” Anh ta mò trong túi nhưng chẳng tìm được gì, đưa mắt nhìn người phụ nữ.
Cô ta lí nhí nói: “Đồ đạc em để hết trong túi xách.”
Người đàn ông lại hít thở sâu thêm lần nữa, nhìn hai đầu con đường: “Cô còn nhớ đến đây từ hướng nào không?”
Cô ta lắc đầu.
Người đàn ông nhìn bầu trời tối đen, rồi nhìn con đường, cuối cùng chọn đại một hướng: “Thế thì đi về hướng này đi, chỉ cần tìm được người là ổn thôi.”
Hướng mà anh ta chọn chính lá hướng trước mắt, không phải hướng chiếc xe kia rời đi.
Mặt Trịnh Ma Thiên đã trắng bệch, đứng yên như một bức tượng.
Anh ta thấy hai người kia sắp bỏ đi, vội vàng đuổi theo, đưa tay ra kéo họ lại, nhưng tay anh ta đã xuyên qua thân thể của người đàn ông.
Trịnh Ma Thiên bàng hoàng nhìn tay mình.
“Làm sao có thể… Làm sao!” Trịnh Ma Thiên như điên như dại, huơ tay múa chân về phía hai người kia, nhưng không chạm được gì cả.
“Á… a… a… a!” Trịnh Ma Thiên hét lên, hai tay ôm lấy đầu khụy xuống đường.