Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1250 : Ánh sáng chói mắt (6)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
“Sao lại như vậy? Không thể nào… Chắc chắn là mơ! Đúng! Mình chắc chắn đang nằm mơ! Chắc chắn đang nằm mơ!” Trịnh Ma Thiên quỳ trên đất nói nhảm một mình hồi lâu, mới đứng bật dậy.
Anh ta lao về xe mình, mở cửa bên ghế lái rồi nhảy vào, không thèm cài dây an toàn mà đề mấy cái rồi đạp mạnh chân ga.
Đôi nam nữ kia vẫn chưa đi được bao xa, đang nép sát vào lề tiếp tục tiến bước.
Trịnh Ma Thiên nhìn thẳng, cố tình không nhìn họ, đẩy tốc độ xe lên mức cao nhất.
Tiếng động cơ gầm thét, tiếng bánh xe và lòng đường ma sát với nhau vang lên cực kì lớn.
Anh ta cứ thế phóng xe đi rất lâu, nhưng nhịp thở mạnh mẽ của anh ta vẫn chưa ổn lại.
Tôi cảm nhận được nhịp tim của anh ta cũng đang đập điên cuồng.
Lục phủ ngũ tạng, cả những mạch máu trong khắp cơ thể đều nảy lên từng đợt, như đang chứng minh sự tồn tại của chúng.
Trịnh Ma Thiên cất lên những tiếng nấc nghẹn ngào đáng thương, nói mếu nói máo gì đó, tôi thì không nghe rõ, mà bản thân anh ta có thể cũng chẳng biết mình đang nói gì.
Rất lâu sau đó, anh ta đã bình tĩnh trở lại.
Anh ta xốc lại tinh thần, cũng có thể nói là tự lừa dối mình, rằng có vấn đề không phải là mình mà là nhưng người khi nãy.
Ánh mắt anh ta di chuyển về phía chiếc máy đài.
Radio đã ngừng từ lâu, màn hình tổng cũng đã tối sầm, không hiển bất kì nội dung gì.
Trịnh Ma Thiên do dự hồi lâu, nhìn trừng trừng màn hình mà không cách nào đưa ra quyết định.
Đến lúc anh ta dõi mắt nhìn về phía con đường trước mặt, thì có hai cái bóng hiện ra trong vùng ánh sáng chói mắt.
Chiếc xe vẫn đang chạy giữa lòng đường, còn đôi nam nữ kia thì đang đi bên lề.
Trong chiếc xe đang bị lật ngửa bấy giờ chợt vang lên tiếng “xẹt… xẹt…” của dòng điện và tiếng radio đã vang lên.
“Tôi họ Lâm. Là như vầy, cuối tuần này tôi sẽ kết hôn… rè rè… Tôi với người yêu quen nhau thông qua người quen giới thiệu đó. Anh ấy là một người rất tốt. Anh ấy và cha mẹ anh ấy đều rất thương và rất hiểu tôi. Cuối tuần này… rè rè… chúng tôi sẽ làm lễ thành hôn trong lời chúc phúc của người thân và bạn bè. Bây giờ tôi… phấn khích đến không ngủ được. Tôi muốn chọn một bài hát tặng cho người tôi yêu. Anh ấy cũng đang ở bên cạnh tôi đây. Cũng giống hệt như tôi... rè rè… anh ấy cũng đang cực kì hạnh phúc.” Giọng của phụ nữ vang vẳng trong đêm.
“… Rè rè… Tôi muốn chọn bài hát ‘Thật lòng yêu anh’ do ca sĩ Mia trình bày để tặng cho anh ấy và cũng tặng cho chính tôi nữa…”
Giọng hát của nữ ca sĩ lập tức vang lên.
Đèn xe phụt tắt.
Một nửa khu vực ấy đã chìm vào bóng tối, chỉ còn nhìn thấy vài thứ ở mép vùng sáng do ánh đèn xe của Trịnh Ma Thiên soi đến, còn lại đều chìm trong mờ mịt.
Tôi nhìn thấy hai chiếc bóng một lớn một nhỏ bước đến trước mặt hai người đàn ông, kế đó là tiếng gào thảm của hai người ấy.
Trịnh Ma Thiên không dám thốt ra một lời nào, mà ngay lập tức giẫm chân ga, vứt cái cảnh tượng hãi hùng kia lại đằng sau.
Xe của anh ta chạy chưa được bao xa, thì đằng trước đã xuất hiện ánh sáng.
Chiếc xe van vừa biến mất khi nãy đã xuất hiện ở trước mặt.
Lúc hai chiếc xe chạy giao nhau, Trịnh Ma Thiên hoàn toàn không dám nhìn qua.
Tôi quay đầu và nhìn thấy khung cảnh bên trong chiếc xe đó.
Trong xe có năm sáu người, nhưng tôi không thấy được diện mạo của những người ngồi ở băng ghế sau, vì xe có dán miếng chống nắng. Nhưng trên ghế lái và ghế phụ thì tôi thấy rất rõ.
Đó là hai bộ xương…
Hai bộ xương đang cử động, nhìn vào hình như là đang cãi nhau, thậm chí là đã động tay động chân rồi. Sau lưng chúng, có một cánh tay chỉ còn xương thò đến.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy nhiêu đó, thì Trịnh Ma Thiên đã phóng xe vọt qua.