Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1251 : Ánh sáng chói mắt (7)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Cảm xúc của Trịnh Ma Thiên đã lên đến cực điểm, hoảng sợ đã chiếm cứ toàn bộ tâm hồn, thân thể cứng đờ tê dại, không còn một chút hơi thở của người sống.



Trong trạng thái như thế thì có lẽ anh ra không thể lái xe, bản thân anh ta cũng không nhận ra, không phải mình đang lái, mà là xe đang tự động chạy.



Trịnh Ma Thiên kẹt trong trạng thái mơ mơ hồ hồ ấy rất lâu, nhưng trời đêm vẫn chưa đi qua.



Tôi cũng chẳng biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, thậm chí còn không xác định được thời gian của cảnh mộng có trôi qua hay không.



Bên tai chỉ có tiếng xe vận hành, còn tiếng hô hấp và nhịp tim của Trịnh Ma Thiên thì không biết đã dừng lại từ khi nào.



Con đường tối tăm vẫn chưa xuất hiện thêm thứ gì khác.



Từng giây từng phút cứ thế trôi qua, mà cũng có thể là chẳng hề trôi.



Đột nhiên không biết tại sao Trịnh Ma Thiên đã giật mình tỉnh ra, rùng mình một cái, chiếc xe liền lệch hướng, quay vào một khúc cua, hệt như vừa quay đầu 180 độ.



Anh ta giữ trạng thái hai tay giang ra, cổ cũng cứng đờ, không động đậy.



Hồi lâu sau, anh ta mới dám chậm chạp và cẩn thận thở phào ra một hơi.



“Không sao đâu, không sao…”



Tôi nghe thấy tiếng lòng của Trịnh Ma Thiên.



“Chết cũng đã chết rồi. Bây giờ mình… bây giờ mình là ma… ha!”



Tiếng lòng của anh ta rất mãnh liệt, cười gượng gạo, cười mỗi lục một to và cuối cũng bật cười thành tiếng.



“Ha ha ha… ha ha ha…” Trịnh Ma Thiên cười muốn toác cả mồm, vô cùng đáng sợ.



Thình lình, anh ta đập mạnh lên trên vô lăng rồi chửi bậy một câu.



“Sao lại chết chứ… rõ ràng… lúc đó…” Trịnh Ma Thiên vò đầu, vắt óc suy nghĩ. Anh ta cúi mặt sờ soạng thân thể mình, rồi mò lên đầu tóc, lấy la bàn và điện thoại ra xem.



Điện thoại không biết đã sáng trở lại từ bao giờ, thời gian vẫn là thời điểm đó, không một chút xê dịch.



Mặt Trịnh Ma Thiên trắng bệch, dùng ngón tay của bàn tay khác bấm bấm lên màn hình, mở số điện thoại cấp cứu ra.



Ba số điện thoại cấp cứu hiện lên màn hình.



Trịnh Ma Thiên gọi vào số điện thoại cảnh sát, mở loa ngoài.



Tiếng máy chờ “tút… tút…” vang lên.
Cứ nhìn chăm chăm bóng lưng của người phụ nữ.



So với những con ma khác, thì âm khí của con ma này sống động hơn rất nhiều, chứ không hề bị tản mác và hỗn độn. Đương nhiên, nếu so với loại âm khí đang tràn ngập trong không gian này, thì âm khí của cô ta vẫn còn rất yếu ớt và nhỏ bé.



Trịnh Ma Thiên hình như đã lấy lại được bình tĩnh, trước khi hồn ma kia ra khỏi vùng sáng của đèn pha, thì la lớn lên: “Cô đợi đã! Cô kia… đợi đã…”



Trịnh Ma Thiên nắm lấy tay cầm trên cửa xe do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở cửa xe ra.



Ma nữ dừng bước, quay đầu chìa ra khuôn vô cùng gớm ghiếc. Trong ánh đèn, khuôn mặt đó còn trở nên đáng sợ hơn.



Giọng nói của ma nữ lại vang lên trong xe: “Gì đây?”



Giọng nói này đầy sinh khí, hình như đã làm nhạt bớt cái không khí hãi hùng hiện tại.



Động tác xuống xe của Trịnh Ma Thiên khựng lại, anh ta bàng hoàng quay lại nhìn vào trong xe.



“Chuyện gì?” Giọng nói của ma nữ đã tỏ ra mất kiên nhẫn.



Trịnh Ma Thiên lắp bắp nói: “Tôi… tôi không biết đã xảy ra chuyện gì… Tôi… hiện tại… cả chỗ này nữa…” Anh ta nói năng không đầu không đuôi.



Ma nữ trầm ngâm một lát, rồi thở dài, đi ngược trở lại.



Trịnh Ma Thiên sợ hãi rụt người ra sau, nhưng không hề đóng cửa xe.



Ma nữ đi đến cạnh cửa xe phía trước đang mở, trực tiếp xuyên qua nó, đi đến cửa sau, kéo ra, ngồi vào.



Tôi không biết là cô ta chỉ có thể nhìn thấy vật chết, hay vừa rồi cô ta giả vờ để dọa Trịnh Ma Thiên, mới thò tay vào sờ soạng như thế. Nhưng bây giờ nhìn cô ta đang vô cùng linh hoạt, trước khi ngồi lên còn đưa tay gạt đống công cụ mà Trịnh Ma Thiên để ở băng sau qua một bên.



“Anh đã chết vào thời điểm nào?” Ma nữ hỏi.



Trịnh Ma Thiên vẫn chưa trả lời ngay.



Ma nữ cũng không giục.



Lát sau, Trịnh Ma Thiên mới cất giọng khàn khàn trả lời: “Ngày 29 tháng 1 năm 2014, sáng sớm… chắc khoảng… hơn ba giờ sáng…”



Ma nữ “à” một tiếng: “Đã là năm 2014 rồi à.”



Trịnh Ma Thiên quay qua nhìn cô ta.



Ma nữ hỏi tiếp: “Anh bị ma bắt làm kẻ thế thân, hay là tự chết vậy?”