Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1252 : Ánh sáng chói mắt (8)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Trịnh Ma Thiên nhất thời không trả lời.



Tôi thì kinh ngạc nhìn sang ma nữ.



Thuyết ma chết thay đương nhiên là tôi đã từng nghe. Những người bị đột tử biến thành ma, sẽ đi tìm người thế thân, có người thế thân rồi thì họ mới đi đầu thai được. Cái quy tắc này có lẽ không hiếm thấy trong giới quái dị.



Tôi không biết trong giới quái dị thứ thiệt có cái “truyền thống” ấy hay không, nhưng trong các truyền thuyết của nhân gian thì chuyện này không phải ít.



Tôi đã tiếp xúc với chuyện quái dị được một năm rồi, nhưng chưa lần nào gặp phải chuyện ma chết thay. Trong các vụ ủy thác mà Thanh Diệp tiếp nhận, tạm thời tôi cũng chưa gặp.



Trong ấn tượng từ xưa đến nay của tôi, hồn ma trên thế giới này đều ôm trong lòng chấp niệm mà chết. Người chết nếu đi đầu thai thì có thể đi ngay, nhưng nếu không đi được thì là do bị lạc đường, kẹt tại nhân gian; chứ chưa nghe nói đến chuyện phải đi bắt được một người thế vào vị trí của mình, thì mới đi đầu thai được.



Tôi từ tâm trạng kinh ngạc đã chuyển sang nghi ngờ, nghi là con ma này đang bịa đặt. Nhưng khuôn mặt cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, không thể nhìn thấy được biểu cảm, chỉ nghe giọng nói thì không thể đoán ra được suy nghĩ thực sự của một ai đó. Chí ít, giọng điệu của ma nữ này rất thẳng thắn, hình như không phải đang bịa chuyện.



Lúc này Trịnh Ma Thiên chắc đã hiểu ra vấn đề “thế thân”, chần chừ hỏi: “Tôi là… ma chết thay? Tôi… tôi cũng không rõ… Tôi đang lái xe bình thường trên đường, đột nhiên cảm thấy là lạ, vội quay đầu xe lại…”



Trịnh Ma Thiên kể lại thật chi tiết những gì mình đã trải qua, trong quá trình kể có một số chỗ bị nhầm thành râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng anh ta vừa kể, vừa bổ khuyết vào những chỗ bị nhầm. Anh ta không hề ngốc ngếch, dù tính cách thô lỗ nhưng mạch tư duy thì vẫn rất rõ ràng. Sau khi bỏ qua tâm thế lừa mình dối người, thì lại càng phát giác ra mấu chốt của vấn đề hơn.



“… Tôi bị tông chết… chiếc xe đó… người ngồi trên xe chính là tôi, tôi tự lái xe tông chết chính tôi…” Trịnh Ma Thiên run rẩy: “Nhất định là con ma đó… chắc chắn là nó rồi!”



“Là anh tự chết.” Ma nữ cắt ngang lời lảm nhảm của Trịnh Ma Thiên.



Trịnh Ma Thiên ngơ ngác: “Nhưng chính tôi trông thấy…”



“Là anh tự chết. Chứ nếu như anh bị bắt để thế thân, thì anh sẽ nhìn thấy con ma đó, cũng giống như anh nhìn thấy được tôi vậy.” Ma nữ nói, lời lẽ đanh thép khiến Trịnh Ma Thiên không thể cãi lại.
Tôi không thể chắc chắn được là ma chết thay có thật sự “chết thay” hay không, nhưng có thể khẳng định, chỉ có những người liên quan đến cái chết của những hồn ma này, thì họ mới có thể lợi dụng âm khí của mình mà đưa người ta đến đây. Cũng giống như chuyện mà Lý Mặc Tiên đã làm trong vô thức, đây có thể được xem như “chỉ dẫn của vận mệnh”. Đối với người sống, đây chính là tai bay vạ gió.



Trịnh Ma Thiên suy ngẫm rất lâu, cuối cùng tư duy cũng dần sáng tỏ.



Chắc anh ta không thể hiểu được cái “lý luận” mà tôi đã nghĩ ra, nhưng qua phân tích lời kể của ma nữ, thì việc tìm kẻ thế thân chỉ có thể tìm đến những người có liên quan. Những người mà anh ta đã tiếp xúc trước khi chết, thì chỉ có nhóm người trong group du lịch bụi.



Trịnh Ma Thiên không một chút do dự, tìm lại chiếc điện thoại đã bị rớt, lắp pin vào và mở máy.



Hành động quyết đoán này của anh ta khiến tôi không khỏi chau mày.



Tôi nhìn thấy thời gian hiển thị trên điện thoại đã thay đổi. Bây giờ đã không còn là ngày 29 tháng 1 nữa, mà là ngày 3 tháng 2.



Thời gian đã trôi qua những mấy ngày.



Trong đầu tôi có thứ gì đó vừa lóe lên.



Điện thoại của Trịnh Ma Thiên có sóng trở lại, anh ta vội vàng mở group lên, gửi tin nhắn.



Tin nhắn trong group vẫn dừng lại ngay thời điểm anh ta tử vong.



Tôi lại chau mày.



Tin nhắn mà Trịnh Ma Thiên gửi đi, thông qua suy xét đắn đo, viết đi xóa lại mấy lượt, cuối cùng đã hoàn thành, nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu: “Mẹ nó, cái công ty bảo hiểm chết tiệt, vẫn chưa chịu đến kéo xe!”