Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1253 : Ánh sáng chói mắt (9)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Trịnh Ma Thiên im lặng chờ đợi.
Trong group vẫn yên ắng, mãi vẫn không có tin nhắn mới.
Trịnh Ma Thiên hết kiên nhẫn, ngẫm nghĩ một hồi, bèn gửi tiếp: “Đâu cả rồi? Chết hết rồi à?”
Lại là một sự im lặng dai dẳng.
Trịnh Ma Thiên cáu bẳn chửi bậy một câu, sốt ruột gửi tiếp: “Người đâu người đâu người đâu?”
Trong group vẫn chẳng có ai trả lời.
Trịnh Ma Thiên đổi qua danh bạ trực tuyến gửi tin nhắn riêng, nhưng vẫn như đá chìm đáy biển.
Anh ta điên tiết chửi một tràng, ném điện thoại qua một bên.
Lát sau, anh ta xốc lại tinh thần, mò lên danh bạ trực tuyến lần nữa, gửi tin nhắn cho người khác.
Kết quả vẫn không có ai trả lời.
Quá sốt ruột, anh ta chuyển qua gọi điện trực tiếp.
Tôi nhìn thấy anh ta gọi hết người này đến người khác, ban đầu là công ty bảo hiểm, chuyển qua những người chỉ có nick name trên mạng, rồi đến những người có tên tuổi thật, cuối cùng là những người có danh xưng họ hàng. Anh ta còn gọi điện cho gia đình, những chẳng ai nghe máy.
Trịnh Ma Thiên nổi đóa ném chiếc điện thoại đi, ngồi cắn móng tay vắt óc suy nghĩ.
Anh ta cảm thấy điện thoại không liên lạc được với người ta, ngẫm lại lời của ma nữ, lục lọi trong kí ức, nhớ lại những người mà mình đã tiếp xúc, dù có vài người lạ không biết danh tính, anh ta vẫn liều mạng cố nhớ lại.
Tôi nhận thấy ánh mắt của Trịnh Ma Thiên trở nên lạnh lùng.
Anh ta có thể không một chút chần chừ đi tìm thế thân để thế chỗ, thậm chí không ngần ngại tìm ngay đến cha mẹ người nhà của mình, nhiêu đó đủ thấy được nhân cách của anh ta rồi.
Ngay tại thời khắc này, tôi hi vọng cho Trịnh Ma Thiên vĩnh viễn bị kẹt ở nơi này, không bao giờ thoát ra được.
Chuỗi hình ảnh từ trong đầu của Trịnh Ma Thiên đã cắt đứt dòng suy tư của tôi.
Tôi vừa nghĩ đến đây, thì chiếc xe kia đã có động tĩnh.
Tài xế chậm rãi lái xe tiến tới từng chút một, hệt như một chú nai con ngơ ngác đang thăm dò xung quanh. Người đó dù đã cảm nhận được nguy hiểm, nhưng không biết nguy hiểm chỗ nào.
Tâm trạng hưng phấn của Trịnh Ma Thiên đã truyền sang tôi.
Anh ta không nhìn thấy xe của đối phương, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai luồng ánh sáng chói mắt đang di chuyển.
Anh ta đạp chân ga, chiếc xe lồng lên, lao tới.
Chiếc xe của người kia cũng đã sắp qua hết khúc cua.
Thân thể tôi đột nhiên căng cứng, đưa tay về phía Trịnh Ma Thiên.
Chớp mắt! Ánh sáng chói lóa soi thẳng vào mắt tôi, khiến tôi chỉ nhìn thấy một bức màn trắng xóa, cảm nhận có gió vừa sượt qua da, đã có thứ gì đó vừa xuyên qua thân thể tôi!
Ánh sáng chói mắt đã vụt qua.
Tôi lập tức quay người, vươn tay ra định chụp lấy xe của Trịnh Ma Thiên, nhưng tôi chỉ chụp trúng không khí.
Một tiếng động lớn do va chạm vang lên, xe của Trịnh Ma Thiên và người kia đã đâm xầm vào nhau.
Tôi nhìn thấy bên trong xe của người kia đã được đèn xe của Trịnh Ma Thiên soi sáng. Đó là một gia đình ba người, đều đang nhắm mắt lại, theo bản năng đưa tay lên che bớt ánh sáng và bị cú tông làm cho hoảng sợ, cùng hét toáng lên.
Đằng trước chiếc xe, bên hông của khúc cua không biết từ bao giờ đã biến thành vực thẳm.
Không có bất kì sự trì trệ nào, xe của Trịnh Ma Thiên húc chiếc xe kia, cả hai chiếc cùng rơi xuống vực.
Thân thể tôi tự động bị Trịnh Ma Thiên kéo theo, cũng bay xuống vực.
Không hề có cảm giác đau đớn do tiếp đất.
Tôi nhìn thấy chiếc xe bị tông lăn long lóc trên sườn núi, cuối cùng nổ tung thành một một quả cầu lửa, nuốt chửng tất cả.