Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1264 : Định vị (5)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Sáu người đàn ông đều biểu hiện như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, ai nấy cũng chưa kịp hoàn hồn, thở hồng hộc từng hơi nặng nề.



Hồi lâu sau, lão Tam lên tiếng đầu tiên: “Vừa rồi… vừa rồi chỉ là… chỉ là mơ ư…”



Miệng Méo mò mẫm chỗ khuyết trên miệng mình, Đầu Đinh thì hoảng hốt sờ lên mặt.



Tên đầu sỏ gượng cười một cái: “Sao trùng hợp vậy, tao cũng…”



Đột nhiên trong xe im phăng phắc.



“Tao mơ thấy tụi mình bị lạc đường, bèn gọi điện cho anh hai của lão Tam, rồi cái xưởng gỗ, sau đó…” Miệng Méo kể trước.



Chưa kể hết, gã đã im bặt.



Trong xe lại yên tĩnh trở lại.



“Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì đây?!” Đầu Xù ôm đầu gào lên một tiếng.



“Em nghĩ… em nghĩ chắc chung ta đều… đều còn sống đúng không? Vừa rồi có lẽ chỉ là… chỉ là một giấc mộng báo trước nhỉ?” Thu Tử nói: “Mơ thấy những… những chuyện này, thì chúng ta đã có thể… có thể ngăn ngừa được…”



“Chúng ta đã đến con đường này rồi!” Đầu Định gắt lên, cắt ngang lời Thu Tử.



Trong xe chỉ còn tiếng thở dốc của đàn ông.



Lão Tam lầm bầm chửi bới, những người còn lại đều im lặng.



Sự yên tĩnh dài dằng dặc đã bị tiếng chuông điện thoại phá tan.



Đầu Xù luống cuống mò trong túi, lấy ra chiếc điện thoại của mình.



“Ha! Quả nhiên, quả nhiên là mơ! Chỉ là một cơn ác mộng thôi.” Đầu Xù nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.



“Ai gọi đó?” Đầu Định cũng tỏ ra thoải mái đi mấy phần.



“Không biết, số lạ, 13912…” Đầu Xù đọc số điện thoại, nhưng càng đọc thì giọng càng nhỏ lại.



Tên đầu sỏ quay qua nhìn lão Tam ở bên cạnh.



Lão Tam lóng ngóng rút điện thoại của mình ra, sau khí bấm vài cái thì bàn tay đã không cầm nổi chiếc điện thoại nữa.



Gã không nói gì, nhưng cả đám còn lại đều hiểu.



“Vứt… vứt đi. Vứt đi!” Đầu Đinh la lên.



Đầu Xù định mở cửa ra để ném chiếc điện thoại đi.
Bây giờ thời gian như ngưng đọng lại.



Miệng Méo nói: “Tao từng chém chết người.”



Gã phá tan sự im lặng, nhưng chẳng có ai tiếp lời.



“Lúc đó đang đi trên đường thì gặp một tên nọ. Lúc đó tao đang lên cơn nghiện, lại hết tiền, chạy ra đường là để đi cướp. Nhìn thấy người đó là tao chém ngay. Chắc là chết rồi. Tao lấy tiền rồi chạy, bỏ mặc nó nằm đó.” Nói đến đây, Miệng Méo nhếch nhếch cái lỗ khuyết: “Bây giờ chắc là quả báo của tao rồi.”



Mấy phút sau, gã nhìn qua tên đầu sỏ: “Anh Tống, anh cũng từng chém người rồi đúng không?”



Tên đầu sỏ lạnh lùng nhìn Miệng Méo: “Đúng, mười mấy tuổi tao đã chém người rồi, bị tống vào trại cải tạo thiếu niên, sau đó ra, tao chém tiếp mấy người, trong tù, đám tôm tép phải kêu tao một tiếng sếp, gọi tao là sếp đó. Chẳng phải tụi mày đều biết hết rồi sao?”



Đối với chuyện này, gã có vẻ rất tự hào, lúc nói chuyện còn khoe khoang vài câu.



Miệng Méo quay qua những người khác: “Còn tụi mày?”



Thu Tử lí nhí: “Em cũng… nhưng chưa chết, người đó chưa chết, chỉ… chỉ bị em cắt một miếng…”



Đầu Đinh tiếp ngay: “Tao thì chém cho ông già tao một dao. Ông ta định trói tao lại, nhốt luôn trong nhà. Tao đang lên cơn nghiện, nên chặt tay ông ta.” Gã cười: “Từ đó về sau cả nhà không ai dám động đến tao nữa. Tao đòi tiền mà họ không cho, thì tao lục tung cả nhà lên, lúc đó họ cũng không dám hó hé gì. Tìm được tiền rồi, tao còn chửi cho một trận.”



Tôi nghe mà không khỏi chau mày.



Lão Tam thở dài: “Tao thì chém con vợ tao một nhát. Cãi nhau, tại nó động đến dao trước, tao giật lấy, cho nó một nhát.” Gã cũng giống như Đầu Đinh, vừa kể vừa cười: “Sau đó, nó cũng không dám cãi nhau với tao nữa. Nó bỏ tao, ẵm con về nhà mẹ luôn. Hứ…”



Miệng Méo nhìn sang Đầu Xù.



Đầu Xù ngẩng đầu: “Tao cũng vậy, tao chém một thằng làm ăn cùng, cướp hàng của nó.”



Cả xe đột nhiên đều bật cười.



“Được rồi. Gom chúng ta lại một xe, cũng đâu có dễ dàng gì.”



“Không dễ? Lượn một vòng trên vỉa hè, chẳng phải hốt được cả rổ sao?”



Nói đến đây, cả đám lại chửi um lên.



“Chém chết có mấy mạng thôi mà. Như vậy hoàn toàn không đúng.” Miệng Méo rầu rĩ nói: “Mẹ nó, hay tụi mình đắc tội với vị thần thánh nào đó?”



“Cái xưởng gỗ đó…” Thu Tử lên tiếng.



“Cái xưởng gỗ chó chết đó, rõ ràng là nó hù dọa chúng ta!” Tên đầu sỏ trợn mắt gầm lên.



Tôi nhận thấy mấy người này đã nghĩ thông, lại bắt đầu mày mò làm sao để sống sót.