Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1265 : Định vị (6)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Vẻ mặt của họ khiến tôi không khỏi nhớ đến Trịnh Ma Thiên.



Ban đầu Trịnh Ma Thiên không tin, hoảng loạn, sợ hãi, nhưng sau đó cũng đã lấy lại bình tĩnh, đồng thời kiên trì thử đi tìm kiếm ma chết thay.



Nếu đổi lại người khác, ý chí cầu sống mãnh liệt như thế sẽ khiến người ta cảm động. Nhưng với một đám cặn bã như thế này, thì chỉ khiến người ta kinh tởm.



Có điều, so với Trịnh Ma Thiên thì sáu người này xủi xẻo hơn. Chúng không hề chạm trán với con ma, mà chỉ bị ma dẫn đường, đi loanh quanh trên con đường này, hết lần này đến lần khác chết đi.



Cảnh mộng không tăng tốc, tôi đành nhẫn nại mà chứng kiến cả đám thử đủ mọi cách, để rồi cuối cùng vẫn chết dưới dao của mình. Dù cho có một lần, họ đã vứt hết dao, nhưng sau một hồi loanh quanh, những con dao vẫn hiện ra bên cạnh họ, trở thành hung khí giết chết chính họ.



Lòng kiên nhẫn nhanh chóng bị bào mòn. Lên cơn nghiện, cả đám xúm nhau dùng ma túy, chết trong cơn phê thuốc, sau đó mọi thứ lại lặp lại.



Tôi nhìn thấy thân thể của họ đang thay đổi mà họ không hề hay biết. Nhưng đúng là thân thể họ đã xuất hiện dòi bọ và thịt thối mà chỉ xác chết mới có. Họ vẫn còn đang tranh cãi nhau, da mặt do nói năng mà rớt xuống lộp độp, giọng nói cũng không còn phát ra từ dây thanh đới nữa, mà phát ra từ trong xương.



Bóng tối vẫn kéo dài bất tận, trên đường chỉ còn ánh sáng phát ra từ đèn xe.



Sau khi tôi nhìn thấy thân thể của họ có biến đổi, thì đã càng thêm nhẫn nại hơn.



Không lâu, khi tôi chứng kiến cả nhóm người đã biến thành những bộ xương, thì trên đường đã xuất hiện thêm ánh đèn xe.



Ánh đèn ấy từ đằng sau chiếu tới, tôi ngoảnh lại, nhận thấy đằng sau đã xuất hiện một chiếc xe ô tô con.



Nhưng luồng ánh sáng ấy không hề khiến cho sáu người này chú ý.



Chiếc xe kia đi theo chiếc xe van một lúc, thì chiếc xe van dừng lại.



Tôi biết là sáu người này vừa nghĩ ra một cách gì đó và đang muốn thử xem sao. Nhưng chiếc xe đằng sau thì không biết gì cả. Chiếc xe van cũng đã quen với chuyện con đường này chỉ có họ, tên đầu sỏ khi lái xe cứ thẳng chân mà giậm ga, lúc muốn dừng thì thắng gấp, thỉnh thoảng cũng có xoay vô lăng, nhưng trên căn bản là không quan tâm đến an toàn.



Chiếc xe đằng sau duy trì một khoảng cách thích hợp, rồi cũng theo đó dừng lại. Tài xế bấm còi mấy tiếng, đương nhiên là xe trước không có phản ứng.
Con mắt bị cành cây chọc vào đã không còn nhúc nhích, nhưng con mắt còn lại của người tài xế thình lình chớp chớp một lát.



Anh ta vẫn còn sống, nhưng tình hình vẫn chưa tốt lên chút nào.



Từ trong cổ họng đã bị tổn thương, anh ta phát ra những âm thanh yếu ớt. Tôi nhìn thấy từ trong đôi mắt của anh ta chảy ra những dòng lệ máu. Anh ta cứ duy trì tư thế như vậy rất lâu, mới quyết định nhúc nhích, nhưng vừa cựa một cái thì cơn đau buốt lại ập đến, khiến anh ta khựng lại ngay.



Rừng cây đen như mực, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn xe. Nhưng ánh sáng này không hề mang lại cho người ta một tí tẹo an ủi nào, trái lại còn khiến người ta lo sợ thình lình trong ánh sáng nhảy ra vài con quái vật. Cộng với những bóng đen của thân cây nhánh cây, cũng khiến cho khung cảnh trở nên đáng sợ hơn.



Tay tài xế đã bị kẹt ở đây mãi mãi.



Đột nhiên tôi nhận thấy, cái “mãi mãi” này đúng là “mãi mãi” thật. Dù trong hiện thực, thi thể anh ta sẽ được người ta phát hiện, nhưng linh hồn của anh ta vẫn bị kẹt ở đây vĩnh viễn. Trừ phi, có ai đó tiêu diệt được kẻ khởi xướng ra tất cả mọi chuyện.



Trước mắt tôi bị nhoáng lên một cái, từ chiếc xe van gần như đã nát bét chuyển qua ngồi trong một chiếc xe ô tô con bình thường.



Tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì thì trong khu vực ánh đèn của chiếc xe, từ trong không khí hiện ra một chiếc xe van. Chính là xe của đám buôn ma túy!



Bên trong chiếc xe mà tôi đang có mặt chợt vang lên tiếng la hét, tài xế thắng xe và xoay vô lăng trong vô thức. Chiếc xe quành ngang ra đường, xuyên thẳng qua chiếc xe van, hệt như xuyên qua một đám không khí.



Không bị va chạm, nhưng chiếc xe đã mất thăng bằng, lộn vòng trên mặt đường.



Ầm, chiếc xe lật ngửa, cửa kính vỡ nát, mui xe bị lõm xuống.



Trong tiếng la hét của những người trong xe, chiếc xe van kia vẫn không hề dừng lại, mà chạy xuyên qua họ như lúc trước.



Tiếng la hét vẫn chưa ngớt, nhất thời người trong xe vẫn chưa kịp đưa ra phản ứng gì.



Mãi cho đến lúc tiếng la của bé gái đã trở nên khàn đục, thì đám người mới hoang mang co quắp người lại trong xe, đưa mắt nhìn nhau.