Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1275 : Bói bút (3)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Cảnh mộng đột nhiên trở nên hỗn loạn.



Tôi nhìn thấy cảnh sát đến đây, nhìn thấy cô gái được dìu sang một bên và cái xác đã bị khiêng đi.



Một lúc sau, mọi thứ mới dần ổn định lại.



Kim San San về nhà, gọi điện thoại cho bạn trai.



“A Nhân, hôm nay doạ chết em rồi.” Kim San San nói với vẻ hoảng sợ, kể hết mọi chuyện cho bạn trai nghe.



Người con trai ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Anh đã nói với em rồi, đừng tham gia họp mặt gì cả. Ai biết trong nhóm có hạng người gì chứ.”



Ngữ khí của cậu ta không được tốt lắm, nhưng cũng tỏ vẻ rất lo lắng.



Kim San San nghe xong thấy không vui, lầu bầu: “Tuy là có hơi đáng sợ, nhưng như vậy chẳng phải đã chứng tỏ rằng trong đám người đó có người có năng lực thật sự sao? Chắc chắn là bói bút thành công rồi. Chỉ cần làm lại lần nữa thì chắc chắn sẽ tìm được chị họ...”



Tiếng của cô ta nhỏ dần.



“Cũng chưa chắc là bói bút thành công. Có thể họ... Người đó nhảy lầu sau khi em rời khỏi.”



“Nhưng họ đều nói là người đó tự chạy đến ban công rồi đột nhiên bị người ta đẩy xuống.” Kim San San nhấn mạnh điều này, có hơi khẩn trương, chốc chốc lại sửa lại cách dùng từ của mình.



“Cho dù những người đó có đứng ra làm chứng thì cũng không có nghĩa là họ không làm gì cả. Lần trước chúng ta có xem qua một bộ phim, chẳng phải cũng có cảnh toàn bộ mọi người chung tay giết chết một người sao?”



“Nhưng cái đó vốn là đã có thù...”



“Sao em biết giữa họ không có thù oán với nhau?”



Kim San San cứng họng không thể đáp lại.



“San San, anh vẫn cảm thấy cái nhóm đó quá nguy hiểm. Không bàn đến việc những thứ em tin, đám người đó... Những người đó không được bình thường, em hiểu không?”
Nhưng mà, điều khiến cho người ta ngạc nhiên là chị Hắc và Thầy Bói đều có trả lời tin nhắn trong nhóm, còn Mạc Hiểu Linh thì không nói gì cả.



Kim San San cũng bị người khác @, nhưng cô ta không lên tiếng, giả bộ là không online.



Cô ta xem lại lịch sử chat, chần chừ một lúc lâu rồi mới nhắn tin cho Mạc Hiểu Linh.



Tin nhắn riêng cho Mạc Hiểu Linh không nhận được sự phản hồi nào.



Kim San San online đến hơn một giờ đêm mới ngủ thiếp đi, lúc ngủ say rồi trên tay vẫn còn cầm chặt điện thoại.



Tôi xem lịch. Lúc này đang là mùa hè, cũng chưa tới cái năm mà Kim San San gặp chuyện.



Đợi khi Kim San San nhắm mắt ngủ rồi thì tôi bỗng cảm thấy thời gian trong giấc mơ có sự biến đổi, khung cảnh xung quanh cũng dần thay đổi.



Kim San San ngồi trong một căn phòng nhỏ trong quán cà phê, Mạc Hiểu Linh ngồi đối diện.



Sắc mặt Mạc Hiểu Linh trắng bệch, có đeo một cái khẩu trang ở cổ, trên mặt đeo kính râm. Sắc mặt cô ta rất tiều tuỵ, đôi mắt cũng ngập tràn tơ máu.



“Hiểu Linh...” Kim San San kêu lên một tiếng ngạc nhiên.



Mạc Hiểu Linh đưa tay nắm lấy tay của Kim San San. Hai tay cô ta lạnh băng, lạnh đến nỗi Kim San San muốn rụt tay lại nhưng lại bị cô ta nắm chặt.



“San San, chuyện này tớ chỉ kể cho cậu nghe... Tớ không biết phải làm sao. Trước đây cậu từng gặp phải chuyện như vậy, tớ chỉ nghĩ đến cậu...” Mạc Hiểu Linh nghẹn giọng: “Cậu từng gặp người của Thanh Diệp, từng gặp những người biết về mặt này, làm nghề này, tớ hết cách rồi...”



Mạc Hiểu Linh nói với vẻ khẩn trương.



Kim San San vội nghiêng người ra trước, nắm lấy hai bàn tay lạnh băng của Mạc Hiểu Linh.



Hai mắt Mạc Hiểu Linh đỏ hoe: “Để tớ cho cậu xem hiện trường vụ án hôm đó...”