Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1280 : Chariot
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Tôi cảm thấy nhóm này hình thành quá nhanh. Nhưng tôi không dám chắc là trong chuyện này có âm mưu gì không. Thời gian trong cảnh mộng nhảy vọt, tôi khó mà có thể phát hiện được những thông tin hữu ích. Tình huống bây giờ có lẽ là do trực giác của tôi đã phát hiện không ổn hoặc là do tôi đã nghi ngờ từ trước nên mới phải quan sát kĩ càng.
Và thành phần trong nhóm này cũng không tồi.
Mạc Hiểu Linh có thể nhìn thấy hiện trường vụ án, Thầy Bói biết bói toán, chị Hắc có năng lực có thể tiêu diệt ma quỷ. Kim San San và Lưu Lương Vượng chỉ là hai người bình thường nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, không có thứ gì để bảo vệ bản thân mà đã đi khắp nơi với Mạc Hiểu Linh và chị Hắc. Trái lại là Thầy Bói, đến giờ vẫn chưa chịu tiết lộ tên thật của mình, cũng không có đi ra ngoài theo họ.
Ngô Tập Nhân giống tôi đều có chút lo lắng về tình trạng của Kim San San.
“Em cũng đâu có biết Mạc Hiểu Linh làm nghề gì, chị Hắc làm nghề gì, gia cảnh ra sao. Còn cái người Thầy Bói kia, ngay cả tên cũng không chịu nói ra.” Ngô Tập Nhân nói.
Đây không phải lần đầu tiên cậu ta nói về việc này.
Kim San San đang sắp xếp lịch trình trên điện thoại, ngẩng đầu lên cười với Ngô Tập Nhân: “Em biết chứ, chỉ là không nói với anh thôi. Hiểu Linh làm kế toán ở một công ty kinh doanh. Chị Hắc không cần đi làm, bắt ma chính là công việc của chị ấy. Chị ấy cũng làm việc giống như đám người Thanh Diệp vậy, nhận tiền rồi sẽ tiến hành xử lí hiện tượng quái dị. Lúc chị ấy làm việc không dẫn tụi em theo, vì sẽ có chút nguy hiểm. Họ đều rất tốt, việc công, việc tư rạch ròi. Vả lại những nơi tụi em đi cũng đâu phải nguy hiểm lắm, chỉ là những căn nhà từng có người chết, còn có khu nghĩa địa ở các thôn làng trên núi. Lần trước em đã cho anh xem sổ ghi chép mà. Không có gì nguy hiểm đâu.”
Ngô Tập Nhân vẫn rất lo lắng.
“Anh yên tâm, em chỉ phụ trách thu thập tài liệu. Những nơi có nhiều người chết, em sẽ không đi đâu. Cho dù em muốn đi họ cũng không cho. Chuyện ở quốc lộ Quảng Nguyên, chẳng phải chúng ta đều biết rồi sao? Nhưng Hiểu Linh và chị Hắc không hề nhắc đến chuyện đó nữa.”
Ngô Tập Nhân khẽ thở dài, thái độ không còn cứng rắn như lúc nãy, kết quả mỗi lần khi họ nói về vấn đề này đều như vậy cả.
Cảnh mộng lại nhảy vọt.
Tôi thấy Kim San San từ chức, đang đọc tài liệu ôn tập dành cho thạc sĩ. Ngô Tập Nhân cũng đi thư viện chung với cô ta, đang vạch kế hoạch cho tương lai cùng cô ta.
Cảm giác day dứt trong lòng Kim San San truyền vào trong đầu tôi. Cảnh mộng hơi khựng lại. Tôi nhìn thấy Kim San San đang trò chuyện với Mạc Hiểu Linh, vẻ mặt vừa rầu rĩ vừa có chút vui mừng.
“Tớ không dám nói với A Nhân. Nếu anh ấy biết tớ thi chuyên ngành đó là để có thêm thời gian đi chung với các cậu thì chắc chắn sẽ rất tức giận. Anh ấy còn từ chức thi thạc sĩ với tớ...” Kim San San nói.
Mạc Hiểu Linh cười cười: “Chắc chắn cậu ta sẽ hiểu mà. Bạn trai cậu luôn tốt như vậy, cái gì cũng chiều cậu. Sau này cậu nói rõ với anh ta là được rồi. Cho dù không nói ra cũng có sao đâu nhỉ? Việc của chúng ta cũng chỉ có nhiêu đó, gần giống với trước đây, mỗi năm cũng không đi thêm bao nhiêu chỗ cả. Cậu học thạc sĩ sẽ có thêm thời gian rảnh, sau này chúng ta thấy vụ gì đó thì cũng không cần phải đợi cậu xin nghỉ phép lâu như thế.”
Kim San San suy nghĩ một hồi, lại nghe Mạc Hiểu Linh nói thêm vài câu, cuối cùng tạm gác chuyện này lại.
Cô ta mở bản đồ trên điện thoại ra, tìm kiếm vị trí của Thanh Châu.
Tôi đã hiểu rồi, Thanh Châu ở ngay hướng Tây Bắc của Dân Khánh.
Hung thủ dùng lời nguyền giết Bào Gia Tú rất có thể chính là người đàn ông đó.
Tôi cảm thấy khó tin, tại sao người đó phải giết chết Bào Gia Tú.
Kim San San cũng không hiểu. Cô ta tưởng rằng hung thủ là người có mối ân oán gì đó với chị họ, sẽ giống như kiểu nhân vật phản diện trong các bộ phim vậy, nhưng kết quả lại là bạn trai trước của chị họ cô ta?
Kim San San gọi điện cho Ngô Tập Nhân, cô ta đang khóc thút thít, nói không được rõ ràng lắm.
Ngô Tập Nhân hỏi: “Người đàn ông đó tên Từ Trú sao? Họ tên là Từ Trú?”
“Hức... Từ Trú... Không đúng... Em nhớ là họ Hách, anh ta họ Hách.” Kim San San đã nín khóc, trên mặt vẫn còn vết nước mắt.
“Em xem, em đoán nhầm rồi, không phải người đàn ông đó mà.”
Kim San San im lặng một hồi: “Vậy có khi nào là người đàn bà đó?”
“Cô ta cũng đâu biết chuyện của chị họ em đâu?” Ngô Tập Nhân lên tiếng phủ định.
Kim San San trả lời qua loa, cúp điện thoại xong thì lên mạng xã hội, thoát tài khoản ra.
Cô ta biết tài khoản của chị họ mình, chỉ là trước đây chưa từng đăng nhập vào. Lúc Bào Gia Tú qua đời, những thứ trên mạng, cha mẹ cô ta không biết phải xử lí sao, cuối cùng là do Kim San San giúp xử lí những thứ này. Lúc đó Kim San San đã bình tĩnh lại rồi, không còn suốt ngày la hét là ma quỷ giết chết Bào Gia Tú nữa.
Kim San San nhắc mình phải luôn bình tĩnh.
Nếu như lúc đó cô ta không bình tĩnh lại thì sẽ không thể biết được tài khoản và mật khẩu của Bào Gia Tú, cũng sẽ không thể biết được mộ của Bào Gia Tú ở đâu. Cô ta phải bình tĩnh lại để tìm được những manh mối mới.