Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1281 : Báo thù (1)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Tài khoản của Bào Gia Tú chưa bị xóa, nhưng mà đã treo dấu hiệu đại diện cho người sử dụng đã mất.



Kim San San mở danh mục liên lạc của Bào Gia Tú, xem tin nhắn gần đây nhất, tìm được tài khoản bạn trai cũ của Bào Gia Tú. Người đó đã xóa Bào Gia Tú. Kim San San buộc phải tìm thêm bạn chung của hai người nữa.



Cô ta cẩn thận từng li từng tí, sợ rút dây sẽ động rừng, gửi tin nhắn cho những người có mối quan hệ tốt với Bào Gia Tú, nói rõ thân phận của mình, hỏi thăm về đối tượng hẹn hò của người bạn trai cũ kia.



Qua buổi sáng, Kim San San mới nhận được duy nhất một tin nhắn trả lời.



“Em của Bào Gia Tú à, chuyện này đã qua lâu rồi, hai người kia cũng đã kết hôn sinh con, em tra lại quá khứ, cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Em buông bỏ đi. Hãy sống tốt cuộc sống của mình.”



Kim San San cắn chặt môi, gõ bàn phím.



“Em muốn biết tên thôi. Lúc đó em nhìn thấy chị họ treo cổ ngay trước mặt mình, em đã sụp đổ. Lúc đó cái gì em cũng không biết, bây giờ em chỉ cần biết tên.”



Cô ta đợi nửa ngày cũng chưa nhận được tin nhắn trả lời, nên dứt khoát gửi tin nhắn thoại sang bên kia.



“Em xin chị, chỉ cần cho em biết tên là được. Em không muốn ngay cả việc vì ai mà chị họ phải chết em cũng không biết, chị của em tốt như vậy mà. Lúc đó chị ấy đi kiểm tra phát hiện bị một khối u, là khối u lành, có thể cắt bỏ điều trị, không để lại di chứng, chị ấy muốn nói chuyện với người đàn ông kia. Người đàn ông kia nếu muốn chia tay, thì chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Chị ấy… chị ấy… chị ấy tốt như vậy mà … em chỉ muốn biết cái tên thôi…” Kim San San nghẹn ngào.



Vài phút trôi qua, bên kia gửi đến một tin nhắn.



“Hách Trí Ý do bị gia đình ép buộc, nên mới phải sống cùng với người phụ nữ kia. Gia đình anh ta thiếu nợ, hoặc là trả nợ, hoặc là cha anh ta phải ngồi tù, hoặc là anh ta phải ở rể trong gia đình kia. Anh ta phải gánh vác một người cha như vậy, cũng rất khó xử, người phụ nữ kia có vẻ ngoài rất xấu, cũng gần 40 tuổi rồi, phẫu thuật thẩm mỹ giống như hơn 20 tuổi vậy, ép anh ta kết hôn. Chị biết cô ta họ Từ, những cái khác thì chị không biết!”



Một lát sau, bên kia lại gửi đến một tin nhắn: “Chị vừa xem qua tài khoản của Hách Trí Ý. Người phụ nữ đó tên là Từ Trú. Em à, nghe chị khuyên, chuyện này nên kết thúc ở đây. Loại người đó ngang tàng không nói lí lẽ, cũng không dùng luật pháp được. Em đi tìm cô ta, thì chỉ tự làm mình thiệt thôi.”



Kim San San nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào hai chữ “Từ Trú”.



Kim San San bị thù hận làm mờ lý trí.



Cô ta gọi điện thoại cho Mạc Hiểu Linh mà không phải Ngô Tập Nhân, giọng nói lạnh lùng nói cho Mạc Hiểu Linh biết, cô ta đã tìm được Từ Trú rồi.



Xác định được thân phận và quê nhà của Từ Trú, lúc Thầy Bói xem bói, liền thuận lợi hơn rất nhiều.



Tôi nhìn năm người họ, trong lòng hiện lên một cảm giác khác thường.



So với sự lo lắng của Lưu Lương Vượng và sự thù hận của Kim San San, thì biểu hiện của Thầy Bói, chị Hắc và Mạc Hiểu Linh lại rất bình tĩnh.



Mạc Hiểu Linh vẫn nắm tay của Kim San San, để an ủi và khích lệ cô ta.




Thêm một lần nữa tôi lại cảm nhận được một cảm giác không đúng.



Tôi nhìn về phía chị Hắc và Mạc Hiểu Linh.



Ánh mắt của Mạc Hiểu Linh đầy vẻ đồng tình. Biểu cảm đó rất nhanh được thay thế bởi sự kiên quyết. Cô ta nói: “Được rồi, tớ sẽ cùng cậu qua đó.”



Chị Hắc tỏ ý sao cũng được rồi quay đầu lại, lúc này mới nói một câu: “Tôi có thể nghĩ cách để hẹn cô ta ra.”



Ngô Tập Nhân cau mày: “San San, em...”



“A Nhân, anh đừng nói nữa. Đã nhiều năm rồi, em vẫn không quên được chuyện này, không thể buông bỏ. Nếu em không thể nhìn người đàn bà kia chết như thế nào, thì em có chết cũng không thể nhắm mắt.”



Ngô Tập Nhân nghe lời nói của Kim San San đầy sự oán hận, chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.



Chiếc xe đi vào thôn mới Trương Dương thành phố Lục Hợp, rồi ngừng lại ở cửa Bắc của khu dân cư nhỏ.



Chị Hắc vẫy tay chào những người ngồi trong xe, rồi đi vào trong khu dân cư.



Mọi việc rất thuận lợi. Chưa đến nửa tiếng sau, chị Hắc đã cùng một người phụ nữ mang khẩu trang và kính râm một trước một sau đi ra, ở trước khu dân cư gọi xe taxi, rồi rời khỏi khu dân cư đó.



Lưu Lương Vượng lái xe bám theo, chạy loanh quoanh trong thành phố xa lạ, rồi đến một công trường đang thi công.



Ở công trường tiếng động phát ra ầm ầm, hiện đang khởi công xây dựng.



Nhưng, mảnh đất trống này rất lớn, bên cạnh có một con đường nhỏ, không có người và xe qua lại, vô cùng vắng lặng.



Sau khi chị Hắc và người phụ nữ kia đi vào con đường nhỏ, bốn người đi theo phía sau không còn tránh mặt nữa, bước thẳng ra ngoài.



Ánh mắt Kim San San hừng hực lửa, nhìn chằm chằm vào người phụ nữa kia.



Gương mặt người phụ nữa kia đã bị kính râm và khẩu trang che lại, không nhìn thấy được sắc mặt. Cô ta và chị Hắc đứng rất gần nhau, sau khi quay đầu nhìn thì lại nghiêng nghiêng đầu, giống như đang nhìn chị Hắc.



“Từ Trú!” Kim San San gào lên.



Toàn thân người phụ nữ kia hơi run, giống như hoảng sợ. Gương mặt bị che kín của cô ta đối diện với Kim San San, ngờ vực hỏi: “Cô là…”