Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1296 : Vứt xác (3)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Lúc này tôi mới phát hiện, năng lực của chị Hắc và Mạc Hiểu Linh có chút vấn đề. Cũng không phải là thiếu hụt cái gì, mà là không đủ toàn diện. Giống như là chị Hắc có thể dễ dàng nhìn thấy quỷ khí, còn tôi cần phải chú ý quan sát, nhưng đối với hơi thở nguyền rủa thì chị Hắc và Mạc Hiểu Linh đều không hề có cảm giác.



Đương nhiên đây không phải vấn đề lớn lao gì. Hầu hết mọi lúc, vấn đề này cũng không là gì cả. Nhưng, nếu không nhìn thấy có nghĩa là không hề có sự cảnh giác.



Hai người bọn họ cứ như vậy đi vào đám cỏ ở xa tít, một lúc sau, họ nhìn xung quanh, rồi quyết định vứt xác.



Nếu vứt ở ven đường đương nhiên sẽ không an toàn.



Hai người họ quyết định đi xa một chút.



Hai người con gái khiêng thi thể của một cô gái khác cũng không quá tốn sức.



Bây giờ trời cũng chưa tối hẳn, sau khi hai người họ đi vào đám cỏ, chân đạp lên cỏ dại tạo ra tiếng ma sát nghe xột xoạt, họ một đường đi thẳng vào trong.



Ngoại trừ tiếng ma sát của cây cỏ và âm thanh ma sát bình bịch của chiếc túi đựng thi thể, thì ở cái mảnh đất hoang này không còn tiếng vang gì khác.



Lúc này, hai người họ cho dù không cảm nhận ra hơi thở nguyền rủa, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.



Chị Hắc rất lớn gan, vì vậy chỉ bước đi chậm lại. Mạc Hiểu Linh ngoại trừ năng lực của mình ra, chắc là không có những khả năng khác, vì vậy càng hoảng hốt hơn.



“Cô có thấy cái gì lạ không?” Mạc Hiểu Linh hỏi.



Chị Hắc “Ừ” một tiếng, lại nói: “Có thể là chúng ta suy nghĩ nhiều. Tôi không phát hiện có ma. Nơi này cũng đã được người của Thanh Diệp xử lý qua rồi.”



“Đúng là như vậy.” Mạc Hiểu Linh giật khóe miệng, muốn thở một hơi, thả lỏng một chút. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn xuống.



Đi thêm mấy bước, Mạc Hiểu Linh bỗng nhiên nói: “Có thể những người kia đều đã chết hết.”



Chị Hắc không nói thêm gì.



“Chắc đủ xa rồi đó. Vứt ở đây đi.” Mạc Hiểu Linh lại nói.



Chị Hắc dừng bước lại.



Tất cả âm thanh đều biến mất.



Mạc Hiểu Linh run lập cập.



Chị Hắc thả tay ra, ném thi thể xuống đất.



Mạc Hiểu Linh nhất thời không để ý, vẫn cầm một đầu còn lại của túi thi thể, nên nhất thời bị kéo về phía trước một chút.



Cô ta bất mãn nói: “Này!”



Chị Hắc không quay đầu lại, mà đi về phía trước vài bước, vạch lùm cỏ phía trước ra.



Có một ngôi nhà mái bằng xuất hiện ở trước mặt hai người họ.




Cỏ dại vẫn lung lay. Chị Hắc chạy theo Mạc Hiểu Linh cũng nhìn thấy Kim San San, lập tức hoảng sợ.



Thi thể Kim San San chuyển động, từ bỏ công kích Mạc Hiểu Linh, ngược lại nhìn về phía chị Hắc. Cô ta từng bước một đi về phía chị Hắc, rồi đột nhiên tăng tốc, nhảy vồ tới.



Chị Hắc cắn răng, ánh sáng đỏ trên người lấp loé không yên, lại bay ra một hồn ma khác, xô xát với Kim San San.



Còn cô ta thì không dừng lại, vòng qua hồn ma đó và Kim San San, muốn chạy trốn.



Chị Hắc đi ngang qua Mạc Hiểu Linh, bị Mạc Hiểu Linh bắt lấy tay.



“Đừng bỏ tôi lại!” Mạc Hiểu Linh van nài thảm thiết.



Chị Hắc không vung tay cô ta ra được, chỉ có thể kéo cô ta cùng chạy.



Tôi muốn đuổi theo hai người họ, nhưng lại bị Kim San San kéo lại.



Chờ đến khi Kim San San nuốt hết con ma kia, thì hai người họ đã sớm chạy xa.



Tôi cho rằng Kim San San sẽ đuổi theo hai kẻ thù của mình, nhưng không ngờ sau đó cô ta lại đi về hướng nông trường bỏ hoang.



Ngôi nhà mái bằng của nông trường bỏ hoang vẫn mở cửa.



Xung quanh chỉ có tiếng cỏ xào xạc.



Tất cả trở về trạng thái yên tĩnh. Ngoại trừ có thêm Kim San San, thì nơi này không có thay đổi gì.



Kim San San vào phòng, đi xung quanh căn phòng, giống như đang tìm kiếm cái gì.



Cứ vô thức đi lòng vòng hồi lâu.



Một âm thanh lạch cạch vang lên.



Kim San San dừng chân lại.



Trên đất là một cái vòng tay.



Đây chính là thứ mà Kim San San luôn đeo trên tay, không biết là bị đứt từ khi nào.



Tôi nhớ ra. Đây chính là món quà mà Ngô Tập Nhân tặng cho Kim San San.



Kim San San nhìn chiếc vòng tay rất lâu, bóng người đột nhiên trở nên trong suốt, rồi dần dần biến mất.



Tôi giật mình chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể bỗng chìm xuống, rơi trên giường của mình.



Cảnh mộng kết thúc rồi.