Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1295 : Vứt xác (2)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Tôi nhìn hai người kia, trong lòng buồn bực muốn phát cuồng.



Nhưng mà, trong cảnh mộng tôi cũng không làm được gì.



Không chỉ không làm được, tôi còn phải kỳ vọng chị Hắc có thể đi khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên.



Tôi cố khống chế cảm xúc, không ngừng nhắc nhở mục đích trong cảnh mộng đêm nay.



Vấn đề đầu tiên cần giải quyết chính là con ma ở núi Quảng Nguyên. Đó chính là mục đích của Diệp Thanh, tôi không còn lựa chọn nào khác. Mà tôi cũng không có biện pháp đối phó chị Hắc và Mạc Hiểu Linh.



Thẳng tay giết hai người bọn họ có lẽ được, nhưng tôi không chắc chắn có thể một lần đã thành công, mà không bị thất bại. Nếu thất bại, cảnh mộng bị đứt đoạn, dựa theo thời gian bây giờ, tôi sẽ để lộ sự tồn tại của mình sớm hơn. Chưa chắc họ có thể tìm được tôi, nhưng tôi không thể gánh được sự nguy hiểm này.



Xe về đến Cảng Ba.



Chị Hắc dừng xe ở một bãi đậu xe, cùng Mạc Hiểu Linh liên lạc với nhóm Lưu Lương Vượng.



Mấy người ở Cảng Ba đương nhiên không tìm được Kim San San. Bọn họ không thể không đi báo cảnh sát. Lúc Kim San San kích động chạy đi, chỉ có Mạc Hiểu Linh và chị Hắc ở đây, hai người họ giả ngu, cảnh sát có dò hỏi cũng tìm không ra nguyên nhân. Thành phố Cảng Ba không phải là thành phố cấp một, hệ thống cơ quan chính phủ trong thành phố dĩ nhiên cũng không bằng thành phố cấp một. Cho dù là ở thành phố như Dân Khánh thì vẫn còn có góc chết trong quản lý. Ở thành phố Cảng Ba, những nơi không quản được thì càng nhiều hơn.



Lưu Lương Vượng hối hận lo lắng nhất. Thầy Bói rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.



Chị Hắc chủ động liên lạc Ngô Tập Nhân, báo cho cậu ta tin xấu này.



Bọn họ đều ở lại trong thành phố Cảng Ba, muốn tiếp tục tìm kiếm Kim San San.



“Thi thể kia làm sao bây giờ?” Mạc Hiểu Linh đợi đến buổi tối, mới hỏi dò chị Hắc.



Bên trong phòng khách sạn chỉ có hai người họ.



“Tìm một chỗ ném đi.” Chị Hắc trả lời.



Mạc Hiểu Linh nhìn cô ta.



Chị Hắc có chút khó chịu: “Cô có biết chỗ nào không? Chứ thành phố Cảng Ba này thì không được. Nếu bị phát hiện, chúng ta không thể nói rõ được.”



“Núi Quảng Nguyên?” Mạc Hiểu Linh do dự nói.



Chị Hắc cười giễu cợt: “Đến núi Quảng Nguyên sao?”



Mạc Hiểu Linh trầm mặc.




Mạc Hiểu Linh nói: “Người cô quen ở đâu?”



Chị Hắc lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, rồi chuyển sang gửi nhắn tin.



Trong phòng im lặng một hồi lâu, mãi đến khi điện thoại di động chị Hắc vang lên tiếng tin nhắn.



Tôi tiến đến xem, người hiển thị tên là “Bạch. Phương 82” gửi tin nhắn cho chị Hắc nói mình ở Dân Khánh, chị Hắc có thể tới Dân Khánh tìm người đó.



Chị Hắc và Lưu Lương Vượng nói chuyện.



“Tôi cùng chị Hắc đi Dân Khánh tìm người kia. Mọi người… Ngô Tập Nhân sắp đến rồi.” Mạc Hiểu Linh cười gượng: “Tôi thật không biết nên làm sao đối mặt với anh ta. Anh ta chắc là không muốn tin chuyện San San đã chết.”



“Bây giờ tâm trạng của cậu ta không thích hợp gặp linh hồn của San San và cũng không thích hợp gặp tôi. Đã có một người phải trả giá, người còn lại tốt nhất không nên dùng phép thuật đó nữa.” Chị Hắc nói.



Lưu Lương Vượng chán nản nói: “Ừ, giao cho chúng tôi. Hai người đi đi…”



“Yên tâm đi. Nếu quả thật gặp được San San, chúng tôi sẽ nói chuyện rõ với cô ấy.” Mạc Hiểu Linh nói.



Thầy Bói không nói tiếng nào, luôn cúi đầu, cũng không nhìn chị Hắc và Mạc Hiểu Linh.



Anh Báo thấy chị Hắc muốn rời khỏi, cũng có ý muốn rời đi. Anh ta vốn không có mối quan hệ gì với Kim San San, việc Kim San San mất tích cũng không hề liên quan gì đến anh ta, nên anh ta muốn rời khỏi, cũng không ai ngăn cản.



Anh Báo cùng chị Hắc, Mạc Hiểu Linh đi chung một đoạn đường.



Anh ta lái xe đưa hai người đến bãi đậu xe.



“Cô ta bị các người giết chết?” Anh Báo hút thuốc, tùy tiện hỏi.



Chị Hắc không trả lời, mở cửa xe, rồi cùng Mạc Hiểu Linh xuống xe.



Anh Báo dụi tắt tàn thuốc, lái xe đi.



Hai người con gái lái chiếc xe chở thi thể của Kim San San đi, chạy theo tỉnh lộ, rồi một đường về đến phạm vi địa giới của Dân Khánh.



Chiếc xe không chạy theo đường cao tốc đi vào trung tâm thành phố mà đi được nửa đường thì rẽ sang nông trường bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía Tây.



Tôi thấy được bầu trời mờ mịt của nông trường, mơ hồ cảm thấy trong không khí có một luồng hơi thở bất thường. Hai cô gái kia đối với điều này không hề có cảm giác. Dọc theo con đường nhỏ, lái xe vào trong bụi cỏ dại cao cao.