Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1294 : Vứt xác (1)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Tôi tuy rằng đã sớm biết chị Hắc và Mạc Hiểu Linh mang ý xấu, nhưng không nghĩ rằng mọi việc lại diễn ra theo hướng như vậy.



Trước đó Kim San San bị mất khống chế như thế, nhưng vẫn bị luyện thành ác ma, chịu sự khống chế của chị Hắc.



Chị Hắc rất hài lòng, quay sang nói với những người dân kia: “Được rồi, chúng tôi xong việc rồi.”



“Chị Hắc.” Người dân đang cầm cây cờ tiến đến gần.



Ông chủ của cửa hàng nhỏ kia không còn giả vờ mình không biết tiếng phổ thông nữa, vừa mở miệng là nói tiếng phổ thông đúng chuẩn, còn là khẩu âm thủ đô.



Chị Hắc nhíu mày nhìn về phía gã.



“Lần này thật sự có chút nguy hiểm. Giá tiền này…” Gã cợt nhả, nếp nhăn tầng tầng lớp lớp hiện trên mặt, dường như đó là những dấu ấn lao động cực khổ một đời của nông dân, nhưng kiểu biểu hiện đó lại có một loại cảm giác ranh ma không ra lời.



“Chúng ta đã tính như thế nào, thì bây giờ tính như vậy. Ông bây giờ có ý kiến ư?” Sắc mặt chị Hắc lạnh xuống.



“Không phải, tình hình không giống nhau mà. Cô còn dẫn theo người ngoài đến đây nữa. Cô xem chuyện này… Đến khi bọn họ báo cảnh sát, cảnh sát thế nào cũng đến đây hỏi chuyện. Chúng tôi ở đây cũng gặp phiền phức. Dưới tôi còn có nhiều người cần cơm ăn mà.” Người kia dùng giọng điệu thương lượng nói, nhưng thể hiện rõ thái độ không muốn nhường bước.



Chị Hắc như cười như không: “Phía dưới ông có nhiều người cần ăn cơm như vậy sao? Ông nghĩ tôi không biết các ông là kẻ buôn người à? Những căn phòng kia đang nhốt bao nhiêu đứa trẻ và phụ nữ vậy? Tôi đến đây cũng đâu có làm lỡ chuyện làm ăn của các ông.”



Tôi kinh ngạc, vô thức nhìn xung quanh căn phòng.



Lẽ nào chỗ này còn buôn người?



Biểu cảm của người kia cứng đờ.



“Chúng ta cũng đừng làm bộ làm tịch nữa. Mọi người đều hiểu rõ nhau, cả hai bên đều nắm được đuôi của đối phương. Tôi còn cần các người lập đàn làm chú, sau này có khi các người còn cần tôi giúp làm pháp sự, mọi người hỗ trợ lẫn nhau. Chuyện lần này so với chuyện lần trước cũng không có gì khác nhau. Thi thể các ông lo sắp xếp, chúng tôi đi trước.” Chị Hắc ra lệnh, rồi cùng Mạc Hiểu Linh rời đi.



Có một phụ nữ đang ôm con đột nhiên nói cái gì đó, những người dân liên tiếp gật đầu.



Bọn họ vốn đi theo phía sau chị Hắc, bây giờ họ không tránh ra, chị Hắc cũng không dễ rời khỏi.



Sắc mặt chị Hắc trầm xuống.



Ông chủ cửa hàng nhỏ kia cầm cờ, vội vã tiến tới trước mặt chị Hắc: “Chị Hắc, không được. Cái này…. Những chuyện khác thì dễ thôi, nhưng còn người này cô phải mang đi.”




Chị Hắc cười nhạo một tiếng.



Xe một lần nữa khởi động.



Trên tỉnh lộ, một lúc sau điện thoại của chị Hắc reo lên.



Trên điện thoại hiển thị tên gọi là “Bạch. A Tang 3”.



Chị Hắc nhìn chiếc điện thoại cắm trên xe, nhận điện thoại.



“Chị Hắc, vừa nãy thực sự ngại quá, xin lỗi xin lỗi. Tôi thật sự là không còn cách nào. À…” Đó là giọng nói của ông chủ cửa hàng nhỏ kia.



“Xảy ra chuyện gì?” Chị Hắc lạnh nhạt nói.



Đối phương gượng cười, nói: “Cô cũng thấy đấy. Đó là con dâu chủ tịch thôn. Là con dâu của cựu chủ tịch thôn. Cô biết đó, bảy người con trai của ông ta, bảy người con do vợ lớn, vợ nhỏ sinh ra đều chết hết, hơn nữa không một ai chết tử tế. Cô xem qua cho ông ta, là báo ứng, là trời định, không có cách nào…”



“Đừng nói nhảm.” Chị Hắc ngắt lời gã.



“Ồ. Chính là đứa đó. Đứa con thứ tám nhỏ nhất của ông ta, người mà được cho đi du học nước ngoài. Ông ta tìm người tính mệnh, chọn ngày sinh tháng đẻ phù hợp, chọn giờ tốt, tìm bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo. Haizz, rất coi trọng đấy. Còn sợ trong thành phố xảy ra việc ngoài ý muốn, nên đặc biệt đưa về thôn nuôi. Hiện tại, người đó chính là Thái hậu nương nương, đứa nhỏ kia chính là tiểu Hoàng thượng, một chút cũng không đụng vào được đâu.” Người đàn ông liên tục than khổ.



Chị Hắc cười nhạo: “Tôi nói rồi, số mệnh ông ta đã định sẵn là sẽ không có người nối dòng. Dòng dõi đời sau bị chính ông ta sống thất đức làm hao mòn sạch. Đứa trẻ kia không sống sót được đâu.”



“Không phải. Lần này người dân chỗ chúng tôi mời người chuyên nghiệp về làm phép, cải lại mệnh trời.” Người đàn ông nói.



Chị Hắc vẫn cười nhạo: “Đợi người đi rồi thì gọi điện thoại cho tôi. Trong lúc đó tôi sẽ không đi, xem lại thấy phiền.”



Cô ta liền cúp điện thoại.



Mạc Hiểu Linh như có điều suy nghĩ: “Thì ra cô còn có thể đoán mệnh.”



“Tôi chỉ biết xem mệnh. Trước khi nuôi ma cũng cần phải chọn lựa, không biết xem mệnh, thì làm sao chọn?” Chị Hắc nở nụ cười, ý tứ sâu xa nhìn Mạc Hiểu Linh.



Mạc Hiểu Linh chuyển hướng nhìn.