Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1301 : Sự tiếp diễn đen tối (4)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Trên ghế phụ vang lên tiếng quần áo ma sát, chắc là chị Hắc đổi tư thế ngồi.
Giọng của cô ta trở nên lạnh lùng: “Cô bói chuyện gì?”
“Chuyện hồi đầu năm, cũng chỉ là bói lộ trình trong một năm bình thường thôi. Cô chẳng phải cũng đã nhờ cậu ta bói rất nhiều lần đó sao?” Mạc Hiểu Linh gắt gỏng: “Chúng ta đều đã từng bói hết mà!”
Trong xe bây giờ chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề của Mạc Hiểu Linh.
Có một người bói toán rất chuẩn trong nhóm, đương nhiên là họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Thầy Bói cũng rất thích bói cho người khác. Anh ta luôn mày mò với bộ bài tarot của mình.
Mạc Hiểu Linh nói tiếp: “Cậu ta bói ra tôi sẽ gặp trở ngại ở hướng Tây. Lúc đó công ty cũng đang tiến hành khảo sát nông trường này, lúc đó ông chủ hết sức chú trọng, toàn bộ công ty đều bận rộn với chuyện này, liên tục tăng ca… Mà vừa khéo, chỗ này nằm ở mé Tây xa nhất của Dân Khánh. Tôi luôn cho rằng là…”
Mạc Hiểu Linh cảm thấy đau đầu.
Đoán lộ trình bao giờ cũng phải căn cứ vào một khoảng thời gian để bói.
Nhờ có năng lực, nên Thầy Bói không chỉ đoán rất chuẩn xác, mà còn tỉ mỉ nữa. Bảo là đoán lộ trình trong một năm, kết quả là cả tình hình của một năm. Mỗi tháng họ đều bói qua và cũng rất chuẩn xác.
Cho nên, mỗi khi gặp trục trặc trong công việc thường nhật, Mạc Hiểu Linh đều xem đó là ứng nghiệm của quẻ bói mà Thầy Bói đã xem giùm. Không ngờ năm nay vẫn chưa qua hết, mà giờ lại đã xảy ra chuyện.
Nói ra thì nếu không phải có việc bói lộ trình, thì Mạc Hiểu Linh đã không có ấn tượng sâu sắc đến thế với nông trường bỏ hoang, càng không thể nào vừa bàn đến chuyện vứt xác, cô ta liền liên tưởng đến một “địa điểm tốt” như khu nông trường này.
Trong những quẻ bói của Thầy Bói cũng ít khi ra quẻ xấu. Họ đã nhờ Thầy Bói xem cho rất nhiều lần, 90% đều cho ra kết quả tốt và chính xác là sự tình diễn ra sau đó cũng rất tốt đẹp. Còn những lần cho ra kết quả tệ hại, đều trở thành những ấn tượng không thể quên. Dù chỉ là những chuyện linh tinh như đi đường vấp cục đá, uống trà bị sặc thì cũng đều trở thành ấn tượng rất sâu sắc.
Tâm trạng của Mạc Hiểu Linh đang rất phiền muộn: “Lẽ nào cậu ta cố tình?”
“Cậu ta không thể nào làm giả kết quả của quẻ bói được đâu.” Chị Hắc nói một câu công bằng: “Chỉ là bị cậu ta bói ra thôi.”
Cô ta nói vậy, nhưng Mạc Hiểu Linh cũng không hề phản đối.
Vì bản thân cô ta cũng là người có năng lực, nên rất rõ, lắm lúc năng lực của người có năng lực đều là “thân bất do kỉ”.
Hai người họ không nói gì với nhau nữa.
Và Mạc Hiểu Linh lại bắt đầu giết người tiếp.
Đến lúc có người chạy đến đỗ xe ngay bên cạnh họ, Mạc Hiểu Linh mới dừng lại hành động của mình.
Người đàn ông vừa đến có giọng nói rất thô nặng: “Cô làm cái gì mà ra nông nỗi này vậy?”
Quốc lộ Quảng Nguyên là nơi có âm khí đậm đặc nhất mà Mạc Hiểu Linh đã từng thấy, còn là nơi có nhiều hiện trường tử vong nhất và cũng là nơi cô ta phải gánh chịu nặng nề nhất.
Cụ Mã giằng mạnh tay ra, khiến Mạc Hiểu Linh ngã xuống sàn.
Mạc Hiểu Linh ra tay nhanh như chớp, hướng ngã xuống cũng đã có tính toán từ trước, chớp mắt đã chụp lấy người đàn ông từ lúc đầu đã đứng bên cạnh cô ta.
Cảnh tượng tai nạn giao thông lại hiện ra trong đầu Mạc Hiểu Linh.
Người đàn ông hình như vẫn đang ngớ ra, ngay sau đó thì hô hấp trở nên nặng nề.
“Bịch”, Mạc Hiểu Linh bị đá vào ngực một cú, lăn quay ra sàn.
“Ha ha…” Cách đó không xa, tiếng cười của chị Hắc đã vang lên: “Cô ta đã tóm được các người rồi… Vậy là bây giờ, chúng ta đều đã ngồi chung một thuyền.”
Căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, khiến người ta có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.
Mạc Hiểu Linh thở hồng hộc, ôm lấy vùng ngực, ngồi dậy trên sàn nhà.
“Chúng ta bây giờ đã cùng chung một thuyền. Các người phải biết thời thế. Năng lực của tôi có thể giết chết các người. Nếu tôi chết thì các người cũng sẽ chết.” Mạc Hiểu Linh lạnh lùng nói.
Cô ta chỉ nhìn thấy bóng tối.
Cô ta không muốn chết, nên đã chuẩn bị kĩ càng cho cái chết.
Từ rất lâu, cô ta đã có sẵn sự chuẩn bị này. Kết giao với Thầy Bói để cô ta đỡ lo lắng hơn. Cô ta cực kì “siêng năng” xem bói, chỉ cần không bói ra cái chết của mình, thì cô ta có thể chậm rãi lợi dụng những người này để san sẻ tác dụng phụ của năng lực mà không cần quá gấp gáp.
Bây giờ, cô ta lại phải giống như trước, gấp rút tăng tốc.
Tôi thấy, bây giờ Mạc Hiểu Linh hệt như một con thú hoang đã bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng xé nát mọi sinh vật trước mặt mình.
Cái này không chỉ đơn thuần là do mù lòa mà ra.
Nhưng tôi không tìm ra câu trả lời từ trong ý thức của Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh thở hắt ra một hơi, vùng ngực đang vô cùng đau đớn, có lẽ bị gãy xương sườn rồi.
“Đưa tôi đến bệnh viện.” Mạc Hiểu Linh ra lệnh.