Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1302 : Sự tiếp diễn đen tối (5)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Mạc Hiểu Linh không hề giải thích năng lực của mình cho cụ Mã và người đàn ông nghe. Nhưng không cần Mạc Hiểu Linh nói, thì hai người kia cũng đã tin là cô ta có thể giết chết mình thật và cũng tin là nếu cô ta chết, thì mình cũng đừng hòng mà sống sót.



Hai người họ vừa tức tối, vừa đưa chị Hắc và Mạc Hiểu Linh trở lại chiếc xe đầy mùi kia.



Chiếc xe lăn bánh, chạy đến bệnh viện gần nhất.



Sau khi xuống xe, người đàn ông vào nhờ người trong bệnh viện cho mượn xe lăn trước, rồi đẩy hai người kia vào. Y tá đi cùng vô cùng kinh ngạc, hỏi thăm hai người họ đã gặp phải chuyện gì. Và hiển nhiên là họ chẳng thể nói thật, chỉ bảo là gặp phải thú dữ, bị cào trúng.



Mạc Hiểu Linh chẳng thấy gì cả và tôi cũng vậy, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh hỗn tạp trong bệnh viện, rồi chờ đợi hai người họ được tiếp nhận vào khám và điều trị. Còn chuyện bệnh viện có tin lời họ nói hay không, thì Mạc Hiểu Linh cũng chẳng bận lòng nữa.



Mí mắt của Mạc Hiểu Linh được vạch lên, vết thương trên tròng mắt đau rát. Dù đang mở mắt, nhưng trước mặt cô ta vẫn tối đen. Bác sĩ có hỏi mấy câu, nhưng câu trả lời của Mạc Hiểu Linh vẫn chỉ là chẳng thấy gì cả.



Sau đó, sơ cứu vết thương xong, thì cô ta được đưa đi làm các xét nghiệm khác.



Chị Hắc và Mạc Hiểu Linh tách nhau ra, người đẩy xe cho cô ta là cụ Mã. Bà cụ im lặng suốt và cũng đi rất chậm.



Hai mắt của Mạc Hiểu Linh đã nhắm lại, ngả người lên ghế xe lăn, vẫn tranh thủ từng phút từng giây giải quyết tai họa ngầm của tác dụng phụ.



Xe lăn khẽ lắc lư, hình như đã đi vào thang máy, không khí xung quanh càng ngột ngạt và khó thở hơn.



Có người đang khe khẽ nói chuyện riêng về việc đi thăm bệnh.



Thang máy dừng lại, có người đi ra.



Cửa thang máy đóng lại.



Cứ thế được mấy lần thì Mạc Hiểu Linh đã được đẩy ra khỏi thang máy, di chuyển thêm một đoạn thì vào phòng, được yêu cầu di chuyển đến giường bệnh.



Cụ Mã đương nhiên không hề chăm sóc chu đáo, ân cần cho Mạc Hiểu Linh, để cho cô ta tự mò mẫm mà leo lên giường, nằm xuống.



Có lẽ sắp chụp X-quang.



Tôi nghe thấy tiếng vận hành của máy móc, trên giường đang có thứ gì đó di chuyển.



Lát sau, bác sĩ thông báo đã xong, bảo Mạc Hiểu Linh xuống giường.



Cô ta lại tự mò mẫm leo xuống, trở lại xe lăn.



Xe lăn được đẩy ra hành lang.



Phải chờ để lấy kết quả. Có lẽ cụ Mã đang ngồi bên cạnh và cũng để cho Mạc Hiểu Linh ngồi lại chỗ này.
Người phụ nữ trông thấy cũng đờ mặt ra, thân thể run lẩy bẩy, không thể hét lên nổi mà chỉ nằm trên bậc tam cấp, co quắp người lại.



Cô ta vật vã cầm điện thoại lên gọi điện, giọng nói lại rất mờ nhạt.



Cảnh tượng tử vong mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy thường không được rõ ràng chi tiết, không giống cảnh mộng của tôi lắm.



Róc rách, róc rách…



Tốc độ máu chảy đã nhanh hơn, cái thứ kia cũng càng vùng vẫy khủng khiếp hơn.



Tôi nhận ra những thứ kia không phải rắn. Chúng thon nhọn hơn rắn, hơn nữa cũng không có đầu. Chúng trông giống giun hơn, hoặc giống một loại kí sinh trùng nào đó. Con đầu tiên chưa chui ra khỏi thân thể người phụ nữ hoàn toàn, thì con thứ hai, con thứ ba đã tranh nhau chui ra.



Người phụ nữ há to miệng, thở hắt ra từng cơn, vùng ngực nhấp nhô dữ dội rồi từ từ nằm im. Chiếc điện thoại rớt xuống cầu thang, lăn lông lốc trên bậc tam cấp.



Máu tươi bắn tung tóe, đám trùng cũng bị tống ra ngoài, dồn thành từng đống, từng đống trên cầu thang.



Mạc Hiểu Linh vừa buồn nôn vừa sợ hãi.



Một giây sau, người phụ nữ đã chết hẳn, nằm bất động trên bậc tam cấp. Những con trùng kia cũng chui vào vũng máu và biến mất.



Trước mắt Mạc Hiểu Linh đã sụp tối trở lại.



Tôi đã nhớ ra người phụ nữ đó là ai rồi.



Một người ủy thác trong hồ sơ “Nhiễm trùng đường tiết niệu”. Sau khi người phụ nữ đó chết, người của Thanh Diệp mới chạy đến nơi, chụp lại hiện trường.



Họ không tìm thấy mệnh trùng, lúc này thông qua đôi mắt của Mạc Hiểu Linh thì tôi đã nhìn thấy.



Cụ Mã đột nhiên chồm đến bên tai Mạc Hiểu Linh nói: “Trước mặt cô là nhà kho, tôi đã cảm nhận được không ít oán khí từ trong ấy, chắc là đã có người chết ở trong đó. Đúng không?”



Mạc Hiểu Linh không trả lời.



Cái mà cô ta nhìn thấy không phải nhà kho.



Người phụ nữ đó bị mệnh trùng giết chết trên cầu thang mới đúng.



Vậy là bệnh viện này đã từng sửa sang lại rồi sao?



Bất chợt tôi nhớ ra điều gì đó, nhưng ý niệm đó chỉ lóe lên rồi mất, tôi hoàn toàn không theo kịp.