Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1307 : Sự tiếp diễn đen tối (10)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Hình ảnh của cảnh mộng lướt qua rất nhanh.
Mạc Hiểu Linh đã lớn, phải đi ra ngoài chứ không thể ở mãi trong nhà được. Mà đi đến nhiều nơi, cũng có nghĩa là cô ta sẽ nhìn thấy nhiều cảnh tượng tử vong hơn.
Trong ý thức của tôi tràn ngập các phân cảnh hồn ma giết người, còn mắt tôi thì lại nhìn thấy cảnh tượng Mạc Hiểu Linh bị tác dụng phụ hành hạ.
Cô ta đã lớn, đủ khả năng để mô tả chuyện mà mình gặp phải. Nhưng cha mẹ cô ta không những không hiểu, mà còn cảm thấy bất an. Bởi vì sau khi lớn lên, mắt của Mạc Hiểu Linh vẫn còn “rất tốt”, vẫn có thể nhìn thấy.
“Không được kể với người ngoài đó.”
“Con nhìn nhầm rồi.”
“Con mà còn nói dối nữa, cha sẽ đánh đòn con đấy!”
Thái độ của cha mẹ Mạc Hiểu Linh càng lúc càng cứng cỏi. Bà nội đang sống chung cũng không thể bao dung nổi cho sự “quái dị” của cô ta, trái lại họ còn thấy xúi quẩy.
Bà ta không hề có ý trọng nam khinh nữ, nhưng vì mê tín nên họ cho rằng Mạc Hiểu Linh có mắt âm dương, mà như thế là vận rủi. Bà ta không nói chuyện với Mạc Hiểu Linh, cũng không dám nhìn thẳng Mạc Hiểu Linh. Thậm chí còn nhiều lần gây chuyện, muốn dọn qua ở với con gái chứ không ở với con trai nữa.
Từ đó, Mạc Hiểu Linh trở nên trầm mặc, càng ngày càng lặng lẽ, có nhìn thấy thứ gì cũng không kể cho người nhà nghe nữa.
Tôi nhìn thấy cô ta nằm khóc trong chăn, cắn răng chịu đựng tác dụng phụ.
Cảnh mộng thay đổi.
Mạc Hiểu Linh vẫn đang nằm trong chăn. Lần này tác dụng phụ khiến cô ta phát sốt và đau đầu, thân thể rã rượi yếu ớt, nằm rũ trên giường, không nhúc nhích được.
Mẹ của Mạc Hiểu Linh ngỡ là con mình bị bệnh, đến sờ má sờ trán để cảm nhận thân nhiệt của con.
Trong cơn mơ màng, cảnh tượng tử vong mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy tràn vào trong đầu của người mẹ.
Tôi nhìn thấy mặt bà ta biến sắc, vội vã xô Mạc Hiểu Linh ra, gào toáng lên. Mạc Hiểu Linh giật mình thức giấc, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ mình té lăn ra sàn nhà.
“Mẹ ơi…” Cô bé kêu lên, tiếng kêu hệt như của mấy con chó, con mèo vừa được sinh ra, vô cùng yếu ớt.
Cô y tá đang trò chuyện chạy lại: “Con tỉnh rồi à? Con thấy trong người sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Mạc Hiểu Linh đờ đẫn nhìn cô y tá rồi lắc đầu.
Cô y tá thở dài: “Cha của con hơi bận, những lát nữa sẽ đến thăm con thôi.”
Mạc Hiểu Linh vẫn im lặng. Cô ta đã nghe được lời bà nội nói, cô ta đã hại chết mẹ mình và cha sẽ không đến đâu.
“Chị nói dối!” Tiếng nói của bé trai ấy lại vang lên.
Mạc Hiểu Linh cúi mặt nhìn xuống vùng tim của mình. Cô ta cảm thấy hơi khó thở và cũng rất chắc chắn tiếng nói ấy vang ra từ trong ngực mình.
Bất kể là đang xảy ra chuyện gì, thì bây giờ Mạc Hiểu Linh cũng chẳng thấy sợ chút nào. Cô ta đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng tử vong khủng khiếp và cũng đã mấy lần trải qua cái cảm giác suýt chết rồi.
Tôi nhận ra, hiện tại Mạc Hiểu Linh đã xem nhẹ cái chết. Cái chết của một ai đó giờ đây đã không còn đáng sợ đối với cô ta. Dù người chết có là mẹ của cô ta, thì cô ta cũng chẳng thấy xúc động mấy.
Thân thể khiếm khuyết của hồn ma ấy đã đi theo Mạc Hiểu Linh suốt một thời gian rất dài.
Nó mãi vẫn chưa ngưng tụ thành hình, cũng không có tư duy rõ ràng, chỉ biết không ngừng gọi mẹ, ảnh hưởng đến Mạc Hiểu Linh qua tiềm thức. Mà Mạc Hiểu Linh không phải một cô bé bình thường. Cô ta cảm thấy tiếng kêu đó rất ồn, cảm thấy bé trai đang ở bên trong thân thể mình làm mình thấy khó chịu.
Chỉ vậy thôi.
Cha của Mạc Hiểu Linh cuối cùng cũng đã đến đón cô ta xuất viện. Ông ta không dám chạm vào Mạc Hiểu Linh, mà chỉ xách túi quần áo, bảo Mạc Hiểu Linh đi theo mình.
“Đã chuyển con qua trường học nội trú rồi. Thủ tục chuyển trường đều đã làm xong.” Cha của Mạc Hiểu Linh nói.
Mạc Hiểu Linh không tiếp lời.
“Đến trường, nhớ học hành chăm chỉ, nghe lời thầy cô đó.” Cha của cô ta vẫn tự nói một mình.
Mạc Hiểu Linh bất chợt khựng lại bước chân, nhìn ra đường.