Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1308 : Sự tiếp diễn đen tối (11)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Ngã tư xe cộ hối hả. Con đường này vẫn chưa có đèn giao thông, cũng chẳng có làn đường lẫn vạch qua đường. Phần lớn xe cộ trên đường là xe tải, chỉ có mấy chiếc ô tô con chạy ngang qua.



Quê của Mạc Hiểu Linh hiển nhiên chẳng phải đô thị loại lớn gì, nên cơ sở hạ tầng cũng chẳng ra làm sao.



Trên đường không có bao nhiêu xe bốn bánh, khói bụi vẫn tung bay mù mịt. Bầu trời cũng u ám, chẳng thấy được mặt trời với mây gì cả.



Những người đi xe đạp hoặc thong thả, hoặc vội vàng, nhưng đều ấn chuông xe, miệng không ngớt quát tháo. Trên lề đường, sạp hàng bày bán lúc nhúc, có bán cả đồ ăn vặt nữa. Đủ loại âm thanh tụ tập lại với nhau, tuy ồn ào nhưng lại khiến người ta an tâm.



Trong khung cảnh rộn rã ấy, Mạc Hiểu Linh đã nhìn thấy một người phụ nữ váy đỏ.



Cô ta đứng bất động giữa đường và cũng chính là giữa ngã tư. Xe cộ cứ thế xuyên qua người cô ta mà tiếp tục tiến tới.



Tôi không cảm thấy có âm khí.



Đây là một con ma đã rời đi. Chỉ có mỗi Mạc Hiểu Linh có thể nhìn thấy cô ta, nhìn thấy cảnh tượng cô ta giết người.



Chợt những chiếc xe đạp xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại người phụ nữ mặc váy đỏ ấy. Bầu trời mờ mịt đã biến thành tối đen, ngày đã đổi thành đêm.



Người phụ nữ vẫn còn đứng đó, hình như có ánh trăng soi lên người cô ta.



Chiếc váy đỏ trên người cô ta bay phất phơ trong gió, làm lộ ra đôi chân bên dưới.



Đó là một đôi chân không có bắp chân, từ đầu gối trở xuống chỉ có không khí.



Lịch bịch lịch bịch - tiếng bước chân vang lên từ sau lưng của Mạc Hiểu Linh. Một người phụ nữ khác lọt vào tầm mắt Mạc Hiểu Linh.



So với người phụ nữ váy đỏ kia thì người này ăn vận sơ sài hơn, tóc được một sợi dây thun buộc lại thành đuôi ngựa, nhưng không được chải chuốt thẳng thớm. Cô ta vừa chạy vừa thở hồng hộc, vô cùng gấp gáp.



Mẹ ơi!



Trong người Mạc Hiểu Linh chợt vang lên tiếng gọi.



Người phụ nữ kia đã chạy lên làn đường, định băng qua làn đường phía đối diện.



Ma nữ váy đỏ đột nhiên quay đầu nhìn qua.



Người phụ nữ kia chợt khựng lại, bất an nhìn về phía chính giữa ngã tư. Qua ánh mắt có thể biết được cô ta đã nhìn thấy ma nữ váy đỏ.



Ma nữ chợt mỉm cười. Người phụ nữa kia hoảng hồn lùi lại, định quay lưng bỏ chạy.



“Đừng đi.” Ma nữ váy đỏ lên tiếng.
Lại đây… mau lại đây! Tại sao không biết vâng lời như người phụ nữ kia? Tại sao không qua đây!!



Mạc Hiểu Linh hằn học nhớ lại cảnh tượng mình ở trong bệnh viện không người chăm sóc, nhớ lại quá khứ từng bị cha và ông bà nội xa lánh.



“Anh là cha con bé, mà anh làm cái gì vậy?” Bác sĩ đang khênh băng ca chau mày.



Cha của Mạc Hiểu Linh hình như đã chịu hết nổi với những ánh mắt xung quanh và cũng cầm lòng không đặng với ánh nhìn van lơn của Mạc Hiểu Linh, cuối cũng đã đi qua, vỗ nhè nhẹ lên tay Mạc Hiểu Linh.



Mạc Linh liền lật tay lại, nắm chặt tay ông ta.



Tóm được rồi!



Mạc Hiểu Linh bật cười



Các người không tin, không chấp nhận chuyện mà tôi liên tục chịu đựng. Bây giờ, tôi sẽ cho các người xem thử…



Mạc Hiểu Linh thầm nghĩ trong đầu như vậy.



Cô ta đã hiểu được năng lực của mình.



Chớp mắt, mặt mày cha của Mạc Hiểu Linh trở nên tái mét, ngã quỵ xuống dưới đất.



Ma nữ váy đỏ nở nụ cười, tỏa ra âm khí dày đặc.



Đó là một con ác ma thật sự. Mỗi ngày đứng ở ngã tư đường, chờ đợi những người đi ngang qua đúng 12 giờ đêm.



Một thành phố nhỏ thế này, muốn bắt gặp một người vào ngay thời điểm ấy không phải chuyện dễ.



Năm qua tháng lại, máu của người bị hại đổ ra đã dần dần nhuộm đỏ chiếc váy màu trắng của ma nữ, âm khí và oán khí trên người cũng trở nên vô cùng khủng khiếp.



“Qua đây… qua đây…” Giọng nói và ý thức của ma nữ đều lưu lại nơi hiện trường tử vong, hệt như một con dao, cắm phập vào linh hồn của Mạc Hiểu Linh.



Con ma trong người Mạc Hiểu Linh đã bị giết. Nó đã nhìn thấy cảnh tượng tử vong của mẹ mình, đồng thời cùng bị chính con ma đã giết mẹ mình tiêu diệt.



Cảnh tượng tử vong mà ma nữ lưu lại, bây giờ được Mạc Hiểu Linh trút xối xả qua người của cha mình.



Mạc Hiểu Linh đã cảm thấy nhẹ nhàng.



Còn người đàn ông nãy giờ bị cô túm chặt thì hai mắt đã trợn ngược, miệng há to và hoàn toàn bất động.