Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1309 : Sự tiếp diễn đen tối (12)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế hơi khom lưng xuống, mắt trợn trắng, miệng há ra. Máu từ trong miệng chảy ra, rơi xuống thành từng vũng, từng vũng nhỏ.
Xung quanh vang dậy tiếng la hét hỗn loạn.
Trước ngực ông ta cũng có máu rỉ ra, dần nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi cũ kĩ. Các bác sĩ, y tá ngay bên cạnh đều trở tay không kịp, huống hồ những người bình thường xung quanh.
Mạc Hiểu Linh thản nhiên chứng kiến cái chết của người đàn ông.
Nhưng bất chợt có nước mắt ứa ra nơi khóe mắt của cô ta.
Cảm xúc trong lòng không trào dâng, nhưng vẫn không cầm được nước mắt.
Ngay lúc này, cô ta chỉ là một cô bé mới mười tuổi đầu ngác ngơ chẳng biết làm gì, chỉ biết khóc, hệt như lúc còn là em bé sơ sinh. Chỉ có điều, bây giờ cô ta có khóc, cũng chẳng có ai chạy đến dỗ dành, xót xa lo lắng, chẳng có ai đưa cô ta chạy đông chạy tây cầu thầy hỏi thuốc.
Cảnh tượng vỉa hè hỗn loạn vụt mất.
Mạc Hiểu Linh đang quỳ trước cửa nhà. Sau bậc cửa, bà nội của Mạc Hiểu Linh đang vừa khóc vừa chửi. Bà cụ chửi Mạc Hiểu Linh xối xả, nhưng một bước cũng không dám vượt qua ngưỡng cửa, tay chân đang huơ loạn xa càng không dám đụng vào Mạc Hiểu Linh.
Tôi ngửi thấy mùi khói nhang, bay vào trong nhà, liền nhìn thấy linh đường của cha Mạc Hiểu Linh. Di ảnh của ông ta được đặt trên bàn thờ, trên đầu tủ bên cạnh, vẫn còn đó hũ tro cốt và di ảnh của mẹ Mạc Hiểu Linh.
Tôi quay lại để quan sát Mạc Hiểu Linh.
Cô ta không khóc không quấy, trong người thì vẫn bị tác dụng phụ của cảnh tượng tử vong ngấm ngầm hành hạ, nhưng không biểu hiện một chút nào ra trên mặt.
“… Đồ sao chổi! Tao biết rồi mày sẽ khắc chết cả nhà tao mà! Chúng tao đã làm gì nên tội! Ông trời ơi, ông thật là không có mắt! Sao chẳng bổ chết cái con sao chổi này đi!” Bà nội của Mạc Hiểu Linh đấm ngực thình thịch, khóc lóc xé ruột xé gan.
Ông nội cô ta đang can vợ mình, liên tục rít thuốc, thỉnh thoảng cũng có nhìn sang Mạc Hiểu Linh, nhưng vẻ mặt tràn đầy sự e sợ và chán ghét.
Có hàng xóm chạy đến hóng chuyện, cũng có người vào trong khuyên can, nhưng đều tránh xa Mạc Hiểu Linh.
Có một bà cụ khe khẽ nói với Mạc Hiểu Linh: “Linh Linh à, cháu đi ra ngoài trước đi. Vừa thấy cháu là bà nội cháu lại khóc. Khóc như vậy hoài có nước bỏ mạng mất. Cháu đi trước đi, đợi lát nữa quay lại khấu đầu lạy cha cháu sau nhé.”
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Cho nên, những người sở hữu năng lực từ nhỏ như bọn họ, cuối cùng đều đi theo những con đường khác nhau.
Lúc này tôi đã hơi hiểu được tư tưởng của Diệp Thanh.
Thứ anh ta muốn lật đổ, chính là bi kịch của tất cả.
Nếu thật sự có thể thay đổi thế giới này ngay từ thời điểm xa xôi khi nguồn cơn mới bắt đầu, thì những người này…
Lúc này cậu bé đã lấy đủ dũng cảm, lên tiếng: “Được rồi. Em cho anh xem đi. Em đừng khóc nữa.”
Mạc Hiểu Linh quay qua nhìn cậu bé.
Vẻ mặt cậu ta rất chân thành: “Anh xem mà, em đừng khóc nữa.”
Mạc Hiểu Linh cười lạnh. Khuôn mặt non nớt biểu hiện ra biểu tình của người lớn. Cô ta hấp tấp chùi nước mắt, thò tay về phía cậu bé. Trong lòng cô ta thì đang nghĩ, anh ta chắc chắn cũng sợ đến chết tại chỗ như mấy người kia thôi. Họ đều không hề biết mình đang chịu đựng thứ gì, họ cũng chẳng cách nào lợi hại như mình, có thể chịu đựng những chuyện này mãi cho đến bây giờ.
Bàn tay cậu bé nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Hiểu Linh, hơi ấm được truyền qua. Mạc Hiểu Linh chẳng hề bị phân tâm bởi chi tiết này, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của ma nữ váy đỏ. Tay của cậu bé lập tức gồng cứng, dường như muốn siết nát tay của Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh la lên một tiếng, cậu ta liền lới tay ra.
“Anh xin lỗi…” Cậu bé khe khẽ nói, trên trán đã vã đầy mồ hôi.
Khuôn mặt và đôi môi cậu ta đều tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy.
Cậu ta vật vã nhếch miệng lên, thều thào nói: “Mạc Hiểu Linh, em thật là lợi hại… thế mà chẳng sợ những thứ này… Thì ra trên thế giới này thực sự có ma nhỉ. Thật sự… rất đáng sợ…”
Cậu bé đã cầm cự hết nổi, thân thể nghiêng qua đổ nhào xuống đất.