Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1310 : Sự tiếp diễn đen tối (13)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Bóng tối đã nuốt chửng cảnh tượng trước mắt. Tiếng gào khóc hỗn loạn của Mạc Hiểu Linh lại vang lên.
Tôi cảm nhận được Mạc Hiểu Linh đã tuột từ trên ghế xuống sàn nhà, không ngừng mò mẫm tìm kiếm điện thọai của mình để tắt cuộc gọi.
Giọng nói của người đàn ông kia vẫn đang tiếp tục, anh ta cố gắng gọi tên Mạc Hiểu Linh thật dịu dàng, bảo cô ta bình tĩnh lại.
Nhưng Mạc Hiểu Linh hình như chẳng nghe thấy gì hết. Trong đầu cô ta chỉ muốn ngắt cuộc gọi, muốn chạy trốn, muốn kết thúc tất cả.
Mạc Hiểu Linh đã mò trúng một thân thể đã hơi lạnh, chắc là chị Hắc.
Cô ta nắm chặt tay chị Hắc, rối rít hỏi: “Điện thoại! Cô quăng điện thoại của tôi đi đâu rồi?! Là cô gọi điện đúng không?!” Cô ta đã hận chị Hắc thấu xương.
Chị Hắc đang thoi thóp thở, hoàn toàn không đủ sức trả lời câu hỏi của Mạc Hiểu Linh. Có điều, cô ta vẫn cố gắng nắm lấy tay của Mạc Hiểu Linh, định ám thị gì đó.
Mạc Hiểu Linh đã không còn lòng dạ nào để đoán, đẩy chị Hắc ra, tiếp tục tìm kiếm.
Người đàn ông thở dài: “Em đang ở khu Công Viên Bác Nhã đúng không? Anh đã đến nơi rồi.”
Trong điện thoại vang lên tiếng mở đóng cửa xe.
“Em ở tòa nhà nào? Tầng mấy, nhà số mấy?” Người đàn ông hỏi tiếp, giọng điệu trầm tĩnh.
Mạc Hiểu Linh khựng lại, tỏ ra vô cùng bối rối.
“Hiểu Linh, Linh Linh, em ở tòa nhà số mấy, nhà số bao nhiêu?”
“Lầu số 7, 7003.” A Trang là người trả lời.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lát, rồi báo đã hiểu.
Cuộc gọi vẫn chưa ngắt.
Dấu nước mắt trên mặt Mạc Hiểu Linh đã khô, nhìn vào khiến người ta khó chịu.
Cô ta không còn tìm kiếm nữa, mà chỉ ngồi thừ ra. giống như bị rút mất linh hồn, đầu óc trống không, chẳng nghĩ ngợi được gì cả.
Tiếng chuông cửa nhanh chóng vang lên.
Bên cạnh vang lên tiếng động, hình như có người từ sàn nhà đứng dậy.
Cô ta không biết mình phải làm gì, cũng chẳng biết tương lai mình rồi sẽ đi về đâu. Bây giờ cô ta giống hệt một đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ, không nghĩ ngợi gì, chẳng làm gì, ngồi bất động.
Sau đó ủy ban khu dân cư đã đưa cô ta đến đồn công an, ngủ lại trong phòng trực ban của đồn. Cô ta cũng chẳng phản đối.
Công tác nói chuyện với ông bà nội của Mạc Hiểu Linh cũng vô cùng rắc rối. Một bên là người già, một bên là trẻ con, đều rất khó sắp xếp. Thế là Mạc Hiểu Linh lại được đưa đến một nơi kiểu như trại trẻ mồ côi.
Cảnh mộng đã thay đổi, Mạc Hiểu Linh được các dì trong trại mồ côi gọi ra để gặp môt người anh nhỏ.
Đến lúc vào phòng gặp thân nhân, Mạc Hiểu Linh đã nhìn thấy Vạn Quý Sinh.
Mẹ của Vạn Quý Sinh vẫn đang nói chuyện với các nhân viên công tác ở đây, chỉ liếc qua nhìn Mạc Hiểu Linh một cái, rồi dời ánh mắt qua chỗ khác. Nhưng lần này, ánh mắt của bà ta đã không còn oán hận nữa, mà thay vào đó là khá xót xa và ngại ngùng.
Vạn Quý Sinh cười tít mắt, trông có vẻ sức khỏe chưa được tốt, nhưng tinh thần đang rất phấn chấn.
Mạc Hiểu Linh ngơ ngác.
“Anh nói với mẹ là do anh tự ngất xỉu thôi. Em không cần sợ.” Vạn Quý Sinh khẽ nói với Mạc Hiểu Linh: “Họ đều là những người cổ lỗ sĩ, sợ ma và cũng sợ cả những người nhìn thấy ma. Chứ thực ra chẳng có gì đâu. Siêu nhân đã từng nói, sức mạnh vượt xa người thường, sẽ khiến người ta e sợ. Chẳng qua là họ đang sợ người có sức mạnh lớn hơn mình thôi.”
Vạn Quý Sinh nói rất nghiêm túc, hệt như những đứa trẻ dở hơi trong cái thời đại này, xem những câu nói trong phim ảnh là chân lý và cũng xem những nhân vật trên màn ảnh thành anh hùng của lòng mình.
“Em cũng tương đương với người có siêu năng lực rồi đó. Hoặc là gia đình em có huyết thống đặc biệt, hoặc là số mệnh đã chọn trúng em nên mới sở hữu được sức mạnh này. Nhất định em sẽ trở thành một người cực kì lợi hại.” Vạn Quý Sinh vô cùng phấn khích, ra sức khích lệ, nắm lấy đôi tay của Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh định giằng ra nhưng không giằng được.
Đôi mắt Vạn Quý Sinh vô cùng rạng rỡ, nhưng đôi tay đang nắm lấy tay Mạc Hiểu Linh khá lạnh, xem ra thân nhiệt của cậu ta không sánh bằng lúc trước.
Mạc Hiểu Linh không nhận thấy điểm này, trái lại còn cảm thấy đôi tay này vô cùng ấm áp.
“Anh không sợ à?” Mạc Hiểu Linh lí nhí hỏi.
“Anh không sợ. Mà em cũng sẽ không hại anh.” Vạn Quý Sinh hăng hái nói: “Siêu năng lực chắc chắn dùng để cứu người. Em nhất định sẽ trở thành anh hùng đó.”
Cậu ta tin tưởng như thế, còn cực kì sốt sắng đề nghị Mạc Hiểu Linh sử dụng năng lực của mình thế nào để giúp đỡ người khác.
Cái này thuộc về trò chơi giữa hai đứa trẻ.
Nhưng, năng lực của Mạc Hiểu Linh hoàn toàn không phải trò chơi.