Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1311 : Sự tiếp diễn đen tối (14)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Cảnh mộng lại thay đổi. Mạc Hiểu Linh đã trở lại nhà mình, trước mặt cô ta là ông bà nội đang nằm trên sàn nhà, chết không nhắm mắt.
Mạc Hiểu Linh thản nhiên nhìn hai cái xác, quay người nhấc máy gọi điện cho cảnh sát.
Không lâu sau cảnh sát đã có mặt. Thi thể được khiêng đi, còn Mạc Hiểu Linh được đưa đến đồn, nhưng chẳng bao lâu lại được thả ra.
Không ai chịu nhận nuôi Mạc Hiểu Linh.
Cảnh sát trước đó đã liên lạc với cô ruột của Mạc Hiểu Linh, nhưng bên kia khi nhận điện thoại, chỉ đề cập đến di sản, chứ không đả động gì đến vấn đề liên quan đến Mạc Hiểu Linh. Mà cho dù có xem trọng tài sản, thì bà ta cũng không chịu nhận Mạc Hiểu Linh về nhà mình.
Trước đó, cha của Mạc Hiểu Linh đã thay cô ta chuyển trường, vào học ở một ngôi trường nội trú. Mạc Hiểu Linh liền dứt khoát chuyển vào trường, không chịu về nhà. Nhưng các thầy cô và bè bạn trong trường, ít nhiều cũng tỏ ra xa lánh cô ta.
Miệng đời thật đáng sợ.
Dù Mạc Hiểu Linh chẳng làm gì cả, một đứa bé lâm vào cảnh người thân đều chết hết, nếu không khiến người ta xót xa đồng cảm, thì cũng cảm thấy nghi ngờ. Tính cách của Mạc Hiểu Linh đã khiến cô ta lâm vào trường hợp sau.
Chỉ có những lúc chơi chung với Vạn Quý Sinh thì cô ta mới nở nụ cười.
“Linh Linh, em phải cười nhiều vào.”
“Linh Linh, em đừng có suy nghĩ nhiều như thế nữa.”
“Hiểu Linh, em chọn được trường cấp 2 nào chưa?”
“Hiểu Linh, chúc em sinh nhật vui vẻ nhé.”
Sức khỏe của Vạn Quý Sinh luôn luôn không tốt, nhưng anh ta không nói cho Mạc Hiểu Linh biết. Trước mặt cô ta, anh ta cũng cố giấu đi, không biểu hiện ra bên ngoài.
Trong hai ba năm đầu tiên, Mạc Hiểu Linh vẫn chỉ hiểu biết lơ mơ năng lực của mình.
Cảnh mộng đã khẽ chậm lại bước chân, khiến tôi nhìn thấy “quái nhân” đầu tiên mà Mạc Hiểu Linh gặp được.
Người đó họ Tôn, thích phim kinh dị và các ngôi nhà ma. Ông ta thuê một gian nhà ma, muốn tìm hồn ma, tốt nhất là có thể chụp ảnh lại, tìm chứng cứ xác thực.
Mạc Hiểu Linh nghe các bạn học nói chuyện với nhau, mới biết được người này.
Mạc Hiểu Linh thì ù ù cạc cạc, còn Vạn Quý Sinh thì có biết chút về những chuyện này, nên gật đầu lia lịa.
“Rồi người phụ nữ này, đã phát hiện ra. Cô ta không tố cáo, mà chỉ lưu lại chứng cứ để uy hiếp người đàn ông này để tống tiền, đòi mấy chục vạn. Thế là người đàn ông này bèn tìm cơ hội…” Ông Tôn đưa tay lên, làm động tác cứa ngang cổ một cái: “Ma nữ mà hôm đó cháu nhìn thấy chính là người phụ nữ này.”
Mạc Hiểu Linh gật đầu.
“Vậy là sự tình đã sáng tỏ rồi đấy.” Ông Tôn bật cười sảng khoái.
Vạn Quý Sinh bày tỏ ngưỡng mộ: “Chú Tôn thật là lợi hại, như vậy mà cũng tra ra được.”
“Chuyện nhỏ ấy mà. Do công ty đã phát giác người đàn ông này dùng công quỹ vào việc riêng, nên đã báo cảnh sát. Chú cũng có quen biết chút chút bên cảnh sát.” Ông Tôn lại bật cười ha hả, thu hồi tấm ảnh lại: “À đúng rồi, gần đây chú vừa kiếm được một ngôi nhà ma. Cháu có rảnh không? Đến lúc đó mình qua xem thử một chuyến. Chú còn có mấy người bạn cũng rất hứng thú với chuyện bắt ma. À… họ muốn bắt ma, không giống như chú, chỉ muốn xem thử, chứng minh, nghiên cứu cho biết. Có điều cũng na ná nhau thôi.”
Vạn Quý Sinh tỏ ra vô cùng hào hứng.
Tuy thấy chán ngắt, nhưng sau khi nhận thấy Vạn Quý Sinh như vậy, thì cô ta đã gật đầu nhận lời.
Có lẽ đây chính là cơ hội để Mạc Hiểu Linh tiếp xúc với giới ưa thích chuyện quái dị. Cô ta sẽ lợi dụng năng lực, để cho người ta nhìn thấy cảnh tượng tử vong. Sau khi có người san sẻ, thì tác dụng phụ của năng lực sẽ nằm trong tầm có thể chịu đựng được.
Vạn Quý Sinh cũng muốn nhìn thấy ma, thế nên lần này Mạc Hiểu Linh không hề từ chối.
Sự tình ngỡ như đang đi về hướng tốt đẹp, nụ cười đã nở trên môi Mạc Hiểu Linh nhiều hơn. Thế nhưng, hành vi này rốt cuộc đã dẫn đến hậu hoạn vô cùng vô tận.
Đi đêm nhiều rồi cũng có ngày gặp ma.
Năm lớp 7, Mạc Hiểu Linh đã đụng phải một con ác ma thứ thiệt.
Không còn là những hồn ma chết oan, quay lại sát hại kẻ thù. Mà lần này là ác nhân sau khi chết biến thành ác ma, giết người chỉ để mua vui.
Mà ác ma hùng mạnh đồng nghĩa với việc, tác dụng phụ của năng lực rất khủng khiếp.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng tử vong, Mạc Hiểu Linh liền rơi vào hôn mê, mất đi khả năng kiểm soát năng lực. Và rồi theo bản năng, cô ta trút hết qua cho cái người đầu tiên chạm vào thân thể cô ta.
Ông Tôn hầu như không đỡ nổi một giây, ngay lập tức thân thể giống như bị vật nặng đập vào, bị ép nát trước mặt mọi người, biến thành một đống máu thịt nhầy nhụa.