Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1313 : Sự tiếp diễn đen tối (16)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


“Năng lực của em lâu nay vẫn có thể giết người được sao?”



Tiếng nói của Vạn Quý Sinh kéo tôi trở lại trong bóng tối.



Tôi đã nghe thấy Vạn Quý Sinh trưởng thành hỏi như vậy.



“Bắt đầu từ khi nào vậy? Em nhận ra năng lực của mình có thể… giết người từ bao giờ?”



Mạc Hiểu Linh chỉ nhìn thấy bóng tối, Vạn Quý Sinh đang nắm tay cô ta, vừa khiến cô ta thấy an tâm, vừa khiến cô ta thấy bất an. Cô ta trở tay lại nắm lấy tay Vạn Quý Sinh, tuy đã mở miệng ra nhưng chẳng biết trả lời thế nào.



Bắt đầu từ khi nào?



Từ lâu lắm rồi, kể từ khi cô ta giết chết mẹ mình, kể từ khi cô ta giết người lần đầu tiên, cô ta đã biết đại khái năng lực của mình ra làm sao rồi. Bao nhiêu năm đã trôi qua, cô ta sử dụng năng lực của mình mỗi ngày một thuần thục hơn, nói thẳng ra là nắm vững kĩ năng giết người điêu luyện hơn.



Cùng một năng lực, nhưng rơi vào tay những người khác nhau, sẽ có kết quả khác nhau.



Mạc Hiểu Linh chọn cách giết người, để giải quyết sạch mọi nguy cơ “vỡ đê” có thể tồn tại.



Tôi nghĩ, nếu năng lực này rơi vào tay Diệp Thanh, e là sẽ trở thành một phương pháp dùng để tiêu diệt hồn ma.



Mạc Hiểu Linh im lặng, cụp mắt xuống và vẫn chỉ nhìn thấy bóng tối.



“Không thể nào khống chế được…”



Người lên tiếng là chị Hắc.



Trong lòng Mạc Hiểu Linh thoáng rúng động, khe khẽ quay qua.



“Loại năng lực này rất khó… rất khó khống chế…” Chị Hắc chật vật nói tiếp: “Dù cô ấy đã cố gắng hết sức… gắng hết sức để khống chế… nhưng cũng chỉ đủ để bảo vệ cậu…”



Bàn tay đang nắm tay Mạc Hiểu Linh chợt siết chặt.



“Chắc cậu cũng nhận ra đúng không? Loại… năng lực này… cô ấy sẽ cho người ta nhìn thấy, rồi sẽ… Phần lớn những lúc như thế, tự cô ấy có thể… khống chế được… Thế nhưng, nếu như không thể khống chế nổi…” Chị Hắc nói chuyện nửa vời không rõ ý, âm lượng cũng dần nhỏ xuống: “Chúng tôi đã gặp phải… gặp phải một con ma…”



Một bàn tay khe khẽ chạm vào khóe mắt của Mạc Hiểu Linh, rồi rụt lại.



Hình như Vạn Quý Sinh tin những lời chị Hắc nói.




Bóng tối vẫn kéo dài.



Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cảnh tượng ma quái giết người, cũng thấy được cảnh người ta bị nguyền rủa mà chết…



Tạm thời, Mạc Hiểu Linh có thể khống chế được tác dụng phụ.



Có Vạn Quý Sinh ở bên cạnh khiến cô ta vừa thấy rất vui, nhưng cũng thấy phiền phức. Cô ta không thể thoải mái tìm người để phóng thích bớt tác dụng phụ, tất cả đều phải tự gồng mình lên chịu đựng. Thậm chí, dù có nhìn thấy cảnh tượng tử vong, cô ta cũng không dám nói cho Vạn Quý Sinh biết.



Thời gian qua đi, sức khỏe của chị Hắc cũng đã đến cực hạn.



Dựa vào chỉ dẫn của Chị Hắc, Mạc Hiểu Linh chuẩn bị luyện chị Hắc thành hồn ma đầu tiên của mình.



“Phải tìm một nơi thật đặc biệt. Đây là lần đầu cô luyện ma, sẽ phải tiếp nhận hồn ma lẫn âm khí, vì vậy phải đến một nơi thật đặc biệt.” Chị Hắc thều thào.



Mạc Hiểu Linh kề tai bên môi của cô ta để lắng nghe hướng dẫn.



A Trang rất vâng lời chị Hắc, hình như cũng hiểu rất rõ sự tình của phái Ngũ Sắc, một mình quán xuyến hết mọi chuyện.



Mạc Hiểu Linh không dám nói chuyện này cho Vạn Quý Sinh biết.



May sao, Vạn Quý Sinh vẫn phải đi làm, dù cho có xin nghỉ phép thì cũng không thể xin nghỉ vô thời hạn được.



A Trang lái xe, đưa hai người phụ nữ đến nơi mà chị Hắc chỉ định. Mạc Hiểu Linh không biết đó là đâu. Tuy không mấy tin tưởng chị Hắc và A Trang, nhưng cô ta cũng chẳng sợ họ.



Xe đã dừng lại, A Trang khênh xe lăn xuống, bồng chị Hắc đặt vào, sau đó dìu tiếp Mạc Hiểu Linh xuống xe.



Mạc Hiểu Linh đang cầm gậy dành cho người mù, lắng nghe tiếng xe lăn mà đi theo.



Qua âm thanh và cảm nhận đất đai dưới chân, đây có lẽ không phải thành thị, mà là một nơi kiểu như thôn làng trong núi.



A Trang nhắc Mạc Hiểu Linh sắp quẹo cua, rồi đưa tay kéo cô ta đi một đoạn.



Vừa rẽ qua, thì bóng tối trước mắt Mạc Hiểu Linh đã được ánh sáng thay thế.



Cô ta đã nhìn thấy cảnh tưởng tử vong. Mà khung cảnh nơi này còn khá là quen mắt nữa.