Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1314 : Sự tiếp diễn đen tối (17)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Đường đi đầy bùn đất và chật hẹp, có vài vết nứt do nhiều năm tháng chưa tu sửa. Những căn nhà mái bằng thấp tè hai bên đường đều thông qua việc xây dựng trái phép, hoặc ít hoặc nhiều chiếm cứ diện tích mặt đường công cộng. Những người đang đứng trên lề đường ăn vận khá nhếch nhác, quần áo, mặt mũi đầu tóc đều lấm lem giống hệt con đường này.
Người đàn ông đứng tựa ở cửa một tiệm tạp hóa nhỏ nhìn về phía chiếc xe trên đường.
Trên xe có một người đàn ông trung niên leo xuống. Ông ta đội mũ bucket, ăn mặc cũng hệt như những người đàn ông trung niên thường ngồi câu cá bên sông. Ông ta cười híp mắt, đến chào hỏi người ta, hỏi thăm đường đi.
Người được hỏi nói tiếng địa phương, khiến ông ta chẳng hiểu gì.
Nhưng người đàn ông trung niên không hề nản chí, vẫn mỉm cười đi hỏi người thứ hai.
Sau khi hỏi đến người thứ ba, có vẻ ông ta đã nhận ra mình có hỏi tiếp cũng vô ích, nên thở dài một hơi, quyết định bỏ cuộc.
Lúc ông ta định lên xe rời đi, thì chiếc xe bị người ta bao vậy lại.
Một người thanh niên nhìn có vẻ bặm trợn, mỉm cười xấn đến, dùng giọng phổ thông chuẩn nói: “Ông đã đến chỗ chúng tôi rồi, cứ thế bỏ đi thì đâu có được. Đem hết những thứ đáng giá trong người ra đây.” Vừa nói, gã ta vừa rút trong túi ra một con dao gấp.
Những người xung quanh hình như đều đang hóng đợi cảnh tượng người đàn ông trung niên sẽ van xin nài nỉ.
Người đàn ông trung niên kinh ngạc, gượng cười thọc hai tay vào trong túi, lôi ra một cây cọc gỗ tầm một ngón tay, nhưng thon gọn hơn ngón tay một chút.
Gã thanh niên vừa thoáng nhìn thấy đã quay lại nhìn đồng bọn của mình, rồi đồng loạt cười ồ lên.
Những người xung quanh cũng đang cười cợt chỉ trỏ.
Người đàn ông trung niên không hề nổi đóa, mà giơ cao tay lên, nhanh như chớp cắm phập chiếc cọc vào ngực gã thanh niên.
Lúc này, không hề thấy máu chảy.
Gã thanh niên vẫn chưa kịp hoàn hồn, những người xung quanh vẫn còn đang cười.
Gã thanh niên cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Trên ngực gã, cây cọc đang hút máu, dần dần trở nên sậm màu.
“Phịch” - gã thanh niên đổ nhào xuống đất.
Trong xe bây giờ đã có thêm mấy con ma nữa chui vào.
Chúng ngồi chật cả xe, bám cả bên ngoài thùng xe, đã bao vây kín mít chiếc xe rồi.
Người đàn ông trung niên hát nghêu ngao, chậm rãi lái xe chạy đi. Chiếc xe cán qua mấy cái xác đang nằm trên đất, chồng chềnh lắc lư.
Vừa chạy ông ta vừa lầm bầm: “Phiền phức rồi đây… Giết cả một làng… Có khi nào bị tóm không? Mà hình như chỗ này cũng chả có camera giám sát. … Con mẹ nó. Đợi tiền chuyển qua tài khoản, ông đây sẽ ra nước ngoài, thách tụi bây tìm được ông.”
Người đàn ông trung niên ho sặc sụa mấy tiếng, hộc ra máu.
Ông ta chửi bới um sùm, nào là “Lỗ nặng rồi”, nào là “Đúng ra phải thêm tiền”…
Chiếc xe dần rời xa, mang theo một bầy ma, biến mất ở cuối con đường.
Thoáng chốc, Mạc Hiểu Linh đã lấy lại được tỉnh táo.
“Mạc Hiểu Linh.” A Trang gọi to.
Thân thể Mạc Hiểu Linh đang run rẩy, ướt đẫm mồ hôi.
“Không… phải… phải đi… đi ngay khỏi đây!” Mạc Hiểu Linh nói trong hoảng loạn.
“Sao vậy?” A Trang hỏi.
“Đây là thôn Tang Hoa đúng không? Mau rời khỏi đây ngay! Tôi đã nhìn thấy rồi! Họ đã biến thành ma cả rồi!” Mạc Hiểu Linh gào lên.
Câu nói vừa dứt, xung quanh chợt vang dậy những tiếng cười u ám.
Tôi cảm nhận thấy âm khí từ hai bên đang tràn ra, hệt như nấm mọc sau mưa, lại giống như cỏ dại trong tiết xuân, lớn nhanh như thổi, từ không thành có cũng chỉ trong tích tắc.
“Chị Hắc…” A Trang gọi, tiếng kêu đã bắt đầu run rẩy.
“Hiểu Linh, bây giờ tôi sẽ dạy cô, cô ghi nhớ lấy…” Giọng nói của chị Hắc trầm tĩnh đến không ngờ, bắt đầu giảng giải phương pháp luyện ma một cách rành mạch rõ ràng.