Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1319 : Trở lại hiện thực

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Tôi bị cú tấn công đó làm cho bừng tỉnh.



Âm khí lạnh lẽo đập vào đầu, khiến tôi giật mình tỉnh táo trở lại.



Tuy đã nhìn thấy trần nhà trong phòng ngủ của mình, nhưng tôi vẫn chưa thể định thần lại ngay.



Cảnh mộng liên quan đến Mạc Hiểu Linh quá dài, giai đoạn chìm trong bóng tối sau cùng càng không biết là đã kéo dài trong bao lâu.



Nhớ đến bóng tối ấy, tôi lại phát hoảng, vội vàng ngồi dậy chụp lấy điện thoại.



Lúc nhìn đồng hồ, tôi còn phải nhớ lại để xác định được thời gian.



Bóng tối chỉ kéo dài suốt một đêm mà thôi. Có điều hôm nay tôi đã ngủ quá giấc rồi.



Dù sao cũng đã muộn, nên tôi cũng lười không vội vã đi làm.



Tôi gọi qua cho Tí Còi. May sao hôm này bắt đầu cuộc bỏ phiếu lần hai, các tổ trưởng phải đến các khu dân cứ để sắp xếp, nên cũng không cần phải đến phòng làm việc để báo cáo. Tôi báo cho đám Tí Còi một tiếng, sau đó cúp máy rồi ngồi thừ ra.



Tôi sờ đầu mình.



Bị đánh một cái có lẽ là thật. Còn cái người đánh, tôi đại khái cũng đã đoán ra là ai.



Vấn đề duy nhất là chỗ của Mạc Hiểu Linh và con ma trong núi Quảng Nguyên.



Lúc đó, tôi có cảm giác sức lực của mình tuôn trào ra, hay nói đúng hơn là tôi đã sử dụng năng lực của mình.



Nhưng tôi có tóm được con ma đó và làm nó suy yếu hơn không?



Tôi không quá kỳ vọng là mình đã giết chết nó. Nếu quả thật đã giết nó thành công, thì tôi đã không chìm vào trong bóng tối.



Mà vừa nhớ đến loại bóng tối ấy, tôi không khỏi thấy ớn lạnh.



Nó khác hẳn với chuyện mà Cổ Mạch đã trải qua. Cổ Mạch bị kéo vào một dị không gian khi đang còn tỉnh táo. Bản thân anh ta cũng đã kể, khi mình ở trong cái dị không gian ấy, không ngừng nghe thấy tiếng nhạc. Lặp đi, lặp lại, rồi lặp lại… Tuy rất nhàm chán, nhưng thời gian ở nơi ấy vẫn trôi. Có thể bản thân Cổ Mạch không bị ảnh hưởng bởi sự lưu chuyển của dòng thời gian ấy, nhưng bản thân thời gian trong dị không gian vẫn đi tới, đó là sự thật.



Còn bóng tối mà tôi đã cảm nhận được là một loại khác. Ý thức của tôi đã chìm vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn, hoàn toàn không cảm thấy thời gian có trôi đi. Cũng giống như ngủ một giấc, suốt cả đêm, vài tiếng đồng hồ cứ thế qua đi; nhưng cũng giống tất cả mọi thứ đều ngưng đọng, thời gian không còn đi tới, mọi thứ đều đứng lại.



Nhưng nếu như chỉ là như vậy, thì có thể tôi đã không cảm thấy lo sợ, mà chỉ là hoang mang không thích ứng kịp.



Có một cảm giác nữa khiến tôi cảm thấy nổi da gà.



Đó là tôi thấy ngay tại thời khắc ấy, thời gian của tôi đã bị đánh cắp.
Bất chợt, tay tôi chạm phải một mái tóc mềm mềm.



Đây là cái đầu.



Tôi vừa nhẹ lòng, vừa cảm thấy căng thẳng.



Thực ra tôi chẳng có cách nào chắc chắn đây có phải là Diệp Thanh hay không. Nếu không phải thì…



Đột nhiên, trong đầu tôi hiện ra một chuỗi hình ảnh.



Tôi nhìn thấy dãy núi Quảng Nguyên, nhìn thấy con quái vật do âm khí tích tụ thành.



Mạc Hiểu Linh rơi xuống đường. Không biết cô ta đã chết từ khi nào. Thi thể vẫn còn nằm trên đường, linh hồn rơi vào trong thân thể, tiếp tục nằm sấp trên đường mê man.



Tôi cũng đang rơi xuống, sau khi tiếp đất, tôi lập tức ngất ngay.



Con quái vật do âm khí tích tụ thành đột nhiên co rút lại nhanh chóng. Giống như lớp vỏ sừng bị vỡ ra, biến thành bột, rồi tan thành mây khói.



Hai luồng âm khí chia nhau ra bay về hai hướng, một bay vào trong núi Quảng Nguyên, một luồng còn lại thì đáp xuống bên cạnh tôi.



Tôi nhìn thấy luồng âm khí đó biến thành một cái bóng thon dài, khuôn mặt và thân hình đều mờ ảo. Hình như anh ta có nhìn tôi một cái, rồi đi về phía Mạc Hiểu Linh.



Cái bóng đi ngang qua Mạc Hiểu Linh, không hề dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước.



Tôi nghe thấy những tiếng nói lao xao, âm thanh không rõ ràng, nên chẳng thể nhận ra là ai nói và đang nói cái gì.



Hồn ma và thân thể của Mạc Hiểu Linh đột nhiên vỡ vụn, tan thành mây khói ngay lập tức.



Ngay sau đó, anh ta đến bên cạnh chị Hắc, rồi chị Hắc cũng tan biến.



Cái bóng đó vẫn tiếp tục tiến tới, đi vào đám sương mù trong núi, chẳng thấy đâu nữa.



Tôi định thần lại, thân thể lập tức đau buốt, đau đến vã cả mồ hôi.



Tôi cảm thấy mình giống như bị đấm một đấm, thân xác tan thành trăm mảnh.



Đây là ảo giác, nhưng đau đớn là thật.



Tôi bàng hoàng nhìn xuống bên dưới bàn tay mình.