Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1320 : Lựa chọn của diệp thanh

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


“Diệp Thanh… anh… năng lực của Mạc Hiểu Linh…” Tôi cảm thấy hoang mang tột độ.



Thứ tôi vừa nhìn thấy chắc chắn chính là cảnh tượng tử vong! Là năng lực của Mạc Hiểu Linh!



Mà Mạc Hiểu Linh đã bị Diệp Thanh giết chết hoàn toàn rồi.



Bàn tay của tôi đang đặt trên đầu Diệp Thanh bị nắm chặt.



Tuy không thấy gì, nhưng tôi cảm nhận được con ma đang nằm trên sàn nhà đã ngồi dậy.



Bàn tay đã được thả ra, tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía trước, ú ớ hỏi: “Vậy là… à khoan, con ma đó, con ma trong núi Quảng Nguyên có phải đã…”



“Vẫn còn.” Tiếng của Diệp Thanh vang lên.



Tôi lại sững sờ lần nữa.



Diệp Thanh chưa giải quyết được nó?



Kẹt kẹt…



Cửa phòng nghiên cứu mở ra, vậy là Diệp Thanh dứt khoát muốn đuổi người.



Tôi đứng dậy: “Anh… nếu như tôi chết…”



Nhất thời tôi chẳng biết phải nói thế nào.



Diệp Thanh có thể đoạt lấy năng lực của Mạc Hiểu Linh, thì đương nhiên cũng có thể lấy đi năng lực của tôi. Sự khác biệt giữa tôi và cô ta không phải là mỗi giao tình với Diệp Thanh, vì tôi cảm thấy giữa tôi và Diệp Thanh chẳng có giao tình gì. Điểm khác biệt duy nhất, chính là tôi vẫn còn sống và Mạc Hiểu Linh đã chết.



Nếu như tôi cũng chết thì…



“Yên tâm. Chuyện này cần phải tự nguyện.” Diệp Thanh lạnh lùng nói.



Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vệt bóng lướt ngang qua người mình, đi vào bên trong. Tôi quay đầu nhìn theo thì cái bóng đã biến mất. Đã há miệng ra, nhưng tôi chẳng biết nên nói gì.
“Anh ta không nói. Nhưng có vẻ anh ta sẽ tự mình hành động.” Tôi trả lời.



Diệp Thanh không hề tín nhiệm những người trong giới quái dị. Điểm này cũng rất dễ hiểu. Lập trường của hai bên khác nhau. Mà giới quái dị… Người trong ấy tôi đã có tiếp xúc vài đối tượng, có thể đó chỉ là một góc của tảng băng. Bất kì tập thể nào, hễ đông thành viên thì thành phần gây chuyện cũng sẽ đông lên. Điều duy nhất mà tôi có thể chắc chắn, đó là trong giới đó không có một nhân vật cốt cán, tiếng nói có trọng lượng lớn. Đó chỉ là một hiệp hội hữu nghị lỏng lẻo, người trong hội mạnh ai nấy xưng chúa, thỉnh thoảng sẽ tụ tập lại để hợp tác làm gì đó. Nếu đầu óc tỉnh táo thì không có vấn đề, nhưng nếu đầu óc không tốt thì… Có lẽ đã bị Diệp Thanh ảnh hưởng, nên tôi cũng chẳng tin tưởng mấy giới quái dị.



Chúng tôi ăn qua loa bữa cơm, cũng chẳng mấy chốc lại có người đến tư vấn chuyện bỏ phiếu.



Đây là đợt bỏ phiếu thứ hai rồi, nhưng có rất nhiều người có quyền tài sản do tuổi tác đã cao, nên công tác tư vấn vẫn diễn ra khá vật vã. Có một số gia đình thì con cái không thống nhất ý kiến, đợt bỏ phiếu trước đã cãi nhau ỏm tỏi, đợt này vẫn còn cãi.



Tôi thầm nghĩ, nếu sự kiện tan nhà nát cửa của gia đình họ Từ không khiến cho những người đó cảm thấy ám ảnh, thì e là trong thôn Sáu Công Nông sẽ vẫn còn xảy ra nhiều những chuyện anh em cấu xé nhau như vụ hai anh em Từ Cương và Từ Thiết hơn nữa.



Nghĩ như thế có chút hơi thất đức, nhưng tôi lại vô thức cảm thấy may mắn. May mắn là có thể giết gà dọa khỉ.



Sau khi hết giờ làm việc, tôi mới tranh thủ thời gian gọi điện cho Ngô Linh, kể lại một lượt nội dung của cảnh mộng, để cô ấy nắm bắt tình hình.



Ngô Linh tỏ ra không mấy quan tâm chuyện của chị Hắc và Mạc Hiểu Linh, nhưng hỏi rất kĩ về con ma trong núi Quảng Nguyên. Những chuyện mà Mạc Hiểu Linh gặp phải được cô ấy mổ xẻ ra, nghiên cứu từng chút một.



“Xem ra… con ma đó cực kì đặc biệt. Trước giờ tôi chưa từng nghe thấy, loại ma có thể ảnh hưởng đến năng lực. Cũng có thể là những người gặp phải nó đều đã chết cả rồi, nên thông tin về nó không được lan truyền.” Ngô Linh trầm ngâm nói.



Câu nói này nghe mà nổi cả da gà.



“Ừ, tôi biết rồi, đã vất vả cho cậu.” Ngô Linh cười, giọng điệu nghe nhẹ nhàng hơn một chút.



Tôi thì chẳng cười nổi. Tố chất tâm lý của tôi vẫn chẳng thể sánh bằng những người của Thanh Diệp.



Ngần ngừ một lát, tôi vẫn phải báo cho Ngô Linh biết chuyện Diệp Thanh đã lấy đi năng lực của Mạc Hiểu Linh.



Ngô Linh chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ “à” một tiếng: “Nếu như vậy, thì tôi càng hiểu rõ hơn về năng lực của Mạc Hiểu Linh.”



“Hả?” Tôi nhất thời không hiểu.



“Nhìn thấy cảnh tượng tử vong thuộc mặt quái dị, nhận lấy tác dụng phụ trong ấy, đồng thời có thể chuyển tác dụng phụ qua cơ thể người khác. Cái này cũng giống như một vật trung chuyển. Năng lực như thế thì vẫn được xem là một loại năng lực có tính bị động. Diệp Tử… có lẽ đã phải đắn đo nhiều lắm.” Ngô Linh nói.