Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1330 : Mã số 014 - Ma phá trong nhà (2)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
“Bà ấy nhìn thấy có thứ gì đó đứng bên cạnh giường, hay là cảm thấy như vậy?”
“Chuyện này… tôi cũng không rõ lắm, lúc đó không hỏi kĩ. Lúc đó tôi còn nghĩ, vấn đề có thể nằm ở sức khỏe của mẹ tôi. Có lẽ bà hơi… Vợ tôi còn hỏi, phải chăng là do cha tôi và anh …Trước đây mẹ tôi hay bảo vậy mà. Sau đó tôi có hỏi, bà bảo không phải, là thứ khác, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì bà cũng không tả được.”
“Vừa rồi ông bảo ông đưa mẹ ông về nhà mình.”
“Đúng, sau khi đón về thì mẹ tôi ở được vài ngày, vẫn cái kiểu… Sao ta… kiểu như nơm nớp lo sợ, nhưng lại không giải thích được mình đang sợ cái gì. Vợ tôi đưa bà đến bệnh viện khám, nhưng cũng chẳng có gì hết. Đêm ngủ không ngon giấc. Vợ tôi ngủ chung một giường với bà, còn tôi thì ngủ với con. Bà thì không nói cho tôi biết, nhưng vợ tôi thì có nói. Bảo là hình như cả đêm bà không ngủ luôn. Không trăn trở, chỉ khiến cho người ta có cảm giác, thân thể căng cứng, không hề ngủ. Cũng chẳng biết tình huống đó là thế nào. Hỏi bà, nhưng bà không vui vẻ trả lời. Chưa được mấy ngày, lại đòi về. Tôi cũng… haiz… thực tình lúc đó tôi chẳng hiểu mẹ tôi bị làm sao nữa. Có lẽ già rồi… tôi còn định bụng sẽ đưa bà đến chỗ chuyên gia khám thử. Sau khi mẹ tôi tự trở về nhà, tôi thường xuyên ghé thăm lúc tan làm, thường xuyên gọi điện, nhưng không nghe mẹ tôi nói gì. Sau đó, vẫn là cảnh sát gọi điện cho tôi…”
“Cảnh sát gọi cho ông là vì…”
“Là do mẹ tôi gọi điện cho cảnh sát. Phù… Bà gọi điện báo với cảnh sát là trong nhà có ma, cha tôi và anh tôi bị con ma đó hành hạ. Tôi… tôi nghe cảnh sát nói là… đây không phải là lần đầu bà ấy gọi cho cảnh sát. Tôi… thường ngày tôi gọi điện, rồi đến thăm, không thấy bà nói gì. Bà còn giấu tôi đi mua bùa, trong nhà dán rất nhiều bùa, dán sau lịch tường, sau khung ảnh, không cho tôi thấy. Tôi cũng chẳng biết nên nói gì. Lúc đó tôi thực sự cảm thấy… bà đã già thật rồi, thật sự đã…”
“Ông Phó, ông có thể nghỉ một chút rồi hãy kể tiếp.”
“Ừ…”
“Ông Phó!”
“Á!”
“Mong ông cố gắng giữ bình tĩnh. Ông càng hoảng sợ thì sức mạnh của thứ đó càng tăng lên.”
“Tôi…”
“Chúng tôi đã nhìn thấy âm khí thuộc về ma trên người ông. Cái thứ đó chắc là một con ma. Hiện tại nó không có bên cạnh ông. Có thể sắp xếp để chúng tôi gặp mặt cả gia đình ông một lần không? Sau đó, chúng tôi sẽ đến nhà ông kiểm tra. Nếu thuận lợi thì chuyện này rất dễ giải quyết.”
“Thật thế à?”
“Vâng, âm khí trên người ông rất nặng, con ma đó đã bám theo ông một khoảng thời gian rất lâu. Có điều, bản thân nó cũng không quá mạnh. Ông an tâm, chúng tôi sẽ giải quyết nó dứt điểm.”