Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1331 : Mã số 014 - Ma phá trong nhà (3)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Ngày 1 tháng 8 năm 2002, liên lạc với vợ và con của người ủy thác. File ghi âm 01420020801(1).wav.
“Xin chào bà Phó.”
“Vâng, chào mọi người. Thế… chồng tôi bảo… mọi người có thể….”
“Vâng, chúng tôi có thể tìm được cách đối phó với con ma mà nhà bà gặp phải. Còn trước đó, vì sự an toàn của đôi bên, chúng tôi muốn hiểu rõ hơn nữa tình huống mà mọi người đã gặp phải.”
“Chuyện này… thực ra chúng tôi cũng chẳng rõ lắm…”
“Bà Phó đừng vội. Bà có cảm thấy chuyện gì dị thường không? Chồng bà đã trình bày cho chúng tôi biết diễn biến của toàn bộ chuyện này, bắt đầu từ mẹ ông Phó, rồi đến những tình huống dị thường mà ông ấy đã gặp phải gần đây. Bà đã từng ở bên cạnh mẹ chồng một khoảng thời gian đúng không? Lúc đó bà có cảm nhận được gì không?”
“Cảm nhận… thì… thì rất bình thường, lúc đó hoàn toàn chẳng biết gì… Tôi thấy… thấy hơi… Bây giờ cô nói vậy, tôi mới thấy... Lúc đó tôi với mẹ ngủ chung, tôi thấy… rất lạnh.”
“Ý là lạnh do nhiệt độ trong phòng, hay từ thân thể của bà ấy?”
“Chắc là trong phòng, gió thổi từ cửa sổ vào, chắc là cửa sổ đấy. Mẹ chồng ngủ ngay bên cạnh. Chỉ thấy rất lạnh, giống như điều hòa đang phà gió lên người vậy. Nhưng mấy ngày đó đâu có bật điều hòa đâu. Tôi cũng không biết… đang ngủ mơ mơ màng màng, thấy lạnh thì đắp chăn lên rồi ngủ tiếp. Hôm sau thức dậy vẫn bình thường, không bị cảm. Nhưng mà gần đây thì… càng lúc càng…”
“Ngoại trừ lạnh ra, bà còn cảm thấy gì không?”
“Còn… Chắc là hết rồi. Chỉ là đôi khi cảm thấy có người ở bên cạnh. Có lúc đang trong văn phòng, mỗi người một ghế, tôi cũng cảm thấy có người đứng sau lưng mình. Có điều… mọi người đều đang làm việc, đâu có ai… Đôi khi đang ở trong nhà cũng có cảm giác đó, giống như có người đứng đằng sau hoặc bên cạnh mình vậy. Một cảm giác rất kì lạ.”
“Con cũng vậy.”
“Em trai, ý em là em cũng cảm thấy có người à?”
“Vâng… hơi giống thầy Trương đứng ngoài cửa nhìn em…”
“Thầy Trương là thầy chủ nhiệm lớp.”
“Ngoài cái đó ra, em còn cảm thấy có gì đó lạ không?”
“Dạ, cũng thấy lạnh... còn có tiếng vòi nước nữa. Em đi vệ sinh, thấy vòi nước không vặn kín…”
“Ở nhà? Sao lâu nay con không nói?”
“Không phải, ở trường cơ. Trong nhà vệ sinh, con rửa tay xong, vặn tắt vòi nước, đi đến cửa thì lại nghe thấy tiếng nước chảy. Mà không phải vòi con vừa dùng, vòi khác cơ, nó bị mở… Con… con lập tức bỏ chạy. Con…”
“Không cần vội, em cứ từ từ nói. Có còn gì nữa không?”
“Vâng, chỉ… chỉ có chuyện đó. Sau này em lại thấy nữa.”
“Ý em là, sau đó em lại gặp chuyện y hệt nữa à?”
“Vâng. Cũng là ở trong nhà vệ sinh của trường. Hôm đó có người đi chung. Em vặn tắt vòi nước, nhưng vòi nước vẫn rỉ, em vặn chặt lắm mà. Có người đang ở đó, nên em bèn… bèn sờ thử một cái…”
“Cái thằng bé này!”
“Bà Phó, xin bà hãy bình tĩnh. Em trai, em nói tiếp đi.”
“Em… em chạm thử một cái. Đó là nước… nước đá… chính là nước đá, không phải nước trong vòi. Hơn nữa, hình như không phải trong vòi rỉ ra, mà là ở trên vòi nước. Em ngẩng đầu lên, thấy trên trần nhà có rỉ nước, em cũng không biết là từ đâu ra…”
Két…
Cộp cộp cộp….
“Phòng trẻ con bình thường.”
“Bên này cũng vậy.”
Cộp cộp cộp….
“Hình như không ở đây. Sếp?”
Đùng…
Vù…
“Anh cảm thấy, nó núp trong tủ lạnh hả? Cái này cũng…”
Lột sột lột sột…
“… ”
Lột sột!
Rột rẹt…
“Bản thể không nằm ở đây.”
“Sếp.”
Cộp cộp cộp….
“Sao rồi Diệp Tử?”
“Thứ bám theo ba người chỉ là hồn ma. Còn thi thể, hoặc di vật của nó vẫn còn ở Bắc Đô.”
“Sao cơ? Tôi… tôi chưa hiểu lắm…”
“Chúng tôi phải đến Bắc Đô, tìm được thi thể mới giải quyết được nó.”
“À…”
“Nếu vậy… trước đó ba người có thể sử dụng bùa hộ thân do phòng nghiên cứu chúng tôi chế tạo.”
“Gì cơ? Chuyện này… ba người… nghiêm túc đó chứ? Chuyện này…”
“Ông Phó, nếu ông không tin tưởng, thì chúng tôi rất khó lòng mà giúp được ông đấy.”
“Tôi… à… vậy… thôi được rồi.”