Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1335 : Mã số 014 - Ma phá trong nhà (7)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
“Là một dị không gian.” Tiếng nói của Diệp Thanh trả lời câu hỏi của Lưu Miểu.
Diệp Thanh đã tháo bớt một vài thiết bị nặng trên đồ lặn ra, rồi từng bước tiến về phía hòn đảo.
Trên đảo loáng thoáng xuất hiện vài bóng người.
Lưu Miểu vội vàng bám sát theo.
Trên màn hình chao đảo vang lên tiếng trao đổi của hai người họ.
“Dị không gian… là kiểu như trong phim khoa học viễn tưởng ấy hả? Thế giới song song?”
“Ở đây chỉ là một dị không gian mô hình nhỏ. Giống như xây thêm bên ngoài căn nhà sẵn có một cái sân thượng, rồi di chuyển hết đồ đạc trong nhà lên sân thượng đó. Thời gian ở đây chắc là đã dừng lại. Nhưng xem ra vẫn chưa đủ ổn định, vẫn còn liên thông với thế giới bên ngoài. Nếu một ngày nào đó, chỗ này độc lập hoàn toàn, thời gian sẽ bắt đầu trôi…” Diệp Thanh vẫn chưa nói hết câu thì những bóng người trên đảo đã trở nên rõ ràng, hiện ra trước ống kính.
Quần áo mà những người đó đang mặc không khác với người hiện đại bao nhiêu. Nhưng cũng không khớp lắm với thời điểm mà hòn đảo bị nhấn chìm như lời ông lão kia kể.
“Các người là ai?” Người đàn ông dẫn đầu đi đến hỏi, ông ta mặc quần áo mùa hè, áo sơ mi ngắn tay và quần dài rộng thùng thình, nhìn vào cũng tương tự như cách ăn mặc của Cổ Mạch xuất hiện trong video trước, nhưng có vẻ như chất lượng quần áo không được tốt, hơn nữa cũng đã khá phai màu do giặt nhiều lần.
Ông ta nói giọng vùng Bắc Đô, cũng được coi là khá tiêu chuẩn, nên mặt giao lưu không có vấn đề gì.
“Chúng tôi đến để tìm người. Chỗ của các ông… phải chăng đã có một con ma chạy ra ngoài?” Diệp Thanh hỏi.
Ống kính quét qua một vòng.
Cũng giống như Lưu Miểu khi nãy, chùi như vậy chẳng có tác dụng gì.
Nhưng sau khi đến gần, ống kính vẫn có thể ghi được hình ảnh của một bức tranh đã phai màu trên vách.
Có người xếp hàng, cũng có người đang cầm vũ khí.
Tôi không am hiểu về mảng tri thức khảo cổ, nhưng theo hiểu biết thông thường thì bức tranh như vậy, chí ít cũng phải xuất hiện sau nền văn minh công nghiệp. Rõ ràng, đây không phải là người tiền sử trong các bức tranh cổ đại. Quần áo của họ đều là chế phục thống nhất của quân đội, có vài người mặt được vẽ rất rõ, áo giáp và vũ khí đều được vẽ rất chi tiết. Đây phải là một tác phẩm nghệ thuật do một người họa sĩ có tay nghề cực cao vẽ ra.
Đến đoạn cuối cùng, trên bức vẽ mờ mờ là hình một pho tượng ba đầu sáu tay, nửa thân trên là người, nữa thân dưới là rùa. Trong ba cái đầu thì có một cái là đầu người, hai cái còn lại là đầu rồng và đầu phượng. Những màu sắc còn lưu giữ lại trên tranh cũng đa dạng, đỏ, xanh lam, xanh lục, xanh lá cây, vàng… Dù đã bị mờ, nhưng cũng đủ khiến cho người ta tưởng tượng ra được nét đẹp ban sơ của nó.
“Bức tranh tường này đã có mấy trăm năm lịch sử rồi đấy. Người trong thôn đã mời chuyên gia, mất một khoản tiền rất lớn, mỗi năm cũng phải tốn rất nhiều tiền để bảo trì nó. Cái miếu này là tài sản của tổ tiên. Mấy thôn cùng nhau coi giữ nó từ xa xưa. Tốn kém lắm, cả thôn gần như bị cái miếu này moi sạch tiền. Tôi vốn không tin mấy chuyện này. Cả thôn chẳng được mấy người đi học, nhưng đều có thể kể về lịch sử của Thần Tam Tổ vanh vách làu làu… Ông cố của tôi từng là ông từ giữ miếu. Tôi còn nhớ, trong cơn mê man trước khi mất, ông ấy đã nói với tôi, bức họa này, cả lịch sử nữa, đều được những nhà nho mời từ kinh thành viết ra, rồi dạy lại cho người giữ miếu, đời đời truyền nhau…” Người đó rút trong ngực áo ra một chiếc vảy: “Cho đến khi tôi đào được cái thứ này.”
Chiếc vảy rất lớn, to bằng bàn tay của một người trưởng thành, bên trên còn có hoa văn tròn tròn, hình như còn có phản quang nữa.
“Đây là gì?” Giọng Lưu Miểu đầy kinh ngạc: “Lẽ nào ông định nói… đây là… vảy Kỳ Lân?”
“Chứ còn có thể là gì?” Giọng người kia rất bình tĩnh.
Diệp Thanh cầm lấy chiếc vảy.
Thoáng chốc, linh hồn tôi giống như bị một sức mạnh cực lớn đánh văng ra khỏi thân thể.