Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1336 : Quái vật tấn công thành phố
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Cú đụng như trời giáng khiến tôi cảm thấy đau đớn tột độ.
Linh hồn tôi giống như bị vỡ vụn, ý thức cũng không còn rõ ràng.
Sau khi thoát khỏi giới hạn của thân thể, linh hồn của tôi hình như đụng phải thứ gì đó, rồi bị chèn ép ra khỏi vật thể đó từng chút một. Bản thân linh hồn cũng đã phát sinh biến hóa, có thứ gì đó từ bên trong mọc ra, xuyên thủng vỏ ngoài.
Bây giờ chắc tôi đã không có da, chỉ còn lại linh hồn thuần túy. Nhưng cảm giác đau đớn và bị xé vụn thì hoàn toàn rõ ràng.
Đến lúc tôi định thần lại, thì mọi cảm giác đau đớn đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác sung sướng sản sinh tràn đầy ý thức của tôi.
Có thứ gì đó đã được phóng thích.
Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một loại bản năng khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.
Muốn phá hoại, muốn tàn sát… Hình như đang có một âm thanh không ngừng vang vọng trong đầu tôi, ra lệnh tôi phải làm chuyện gì đó.
Đùng!
Một tiếng động nặng nề, không biết là vật gì vừa rơi xuống.
Tuyệt đối không phải là một bao gạo, một thùng dầu, thậm chí cũng không phải một thân thể. Phải là thứ gì đó nặng hơn… Sư tử, voi, khủng long…
Hình như mặt đất đang rung động.
Tôi còn nghe thấy tiếng la hét.
Tiếng la do hoảng sợ, tiếng gào thét điên cuồng, còn có người hoảng sợ mất đi lý trí điên cuồng rống lên.
Có thứ gì đó đụng vào thân thể, không đau không ngứa, chỉ có một loại cảm giác bị chạm vào.
Cuối cũng tôi đã mở mắt, nhìn thấy bầu trời như gần ngay trước mắt.
Bầu trời của thành phố đang mờ mịt. Đây có lẽ là bầu trời ban ngày trong tiết trời tệ hại, sương mù, mây đen… hay là thứ gì đó.
Chóp của tòa nhà chọc trời hệt như mũi của một cây kiếm khổng lồ, chọc thẳng lên tầng không.
Trên những áng mây đen hình như đang có ánh chớp xẹt qua rồi biến mất ngay lập tức.
Không mặt trời, cũng không có ánh nắng. Toàn bộ thế giới đang trùm phủ một thứ ánh sáng mờ mờ, nhưng không biết nguồn sáng xuất phát từ đâu.
Đột nhiên tôi đã nhận ra, thứ che phủ bầu trời không phải mây đen, sương mù hay hơi nước, mà là âm khí của ma.
Âm khí tràn ngập toàn bộ thế giới này, gần như biến thành một màn trời khác, khiến người ta không còn nhìn thấy ánh mặt trời.
Đây là đâu?
Tôi hoàn toàn rơi vào ngơ ngác.
Nhìn theo một góc độ khác, thì hình như người ở đây đã dự đoán được sắp có một con quái vật từ trên trời rơi xuống, nên đã nhanh chân di tản trước một bước.
Hoặc là, bản thân nơi đây chỉ là một trạm trung chuyển…
Động tác con quái thú đột ngột dừng lại.
Nó nhạy bén hơn tôi nhiều.
Nó quay người lại như chớp, phóng về một hướng nọ.
Nơi đó có âm khí của hồn ma vừa xoẹt qua rồi mất.
Toàn bộ thành phố đã tan hoang. Nhưng tôi vẫn có thể dựa vào vài tòa nhà đổ nát để làm vật chuẩn, xác định cái vị trí ấy.
Đó là nơi con quái thú xuất hiện.
Con ma đã lấy được đồ, bây giờ nó lại xuất hiện ngay chỗ đó.
Quái thú lao tới, móng vuốt giương lên, cắm phập xuống đất. Đất bụi bay mù mịt, nhưng nó đã chụp hụt.
Đợi đã!
Đột nhiên tôi cảm nhận được gì đó.
Quái thú cũng đã cảm nhận được, vừa gầm rống, vừa đi loanh quanh ngay tại chỗ, móng vuốt không ngừng đào bới.
Mặt đất bị đào thành một cái hố lớn.
Thành phố không biết từ bao giờ đã trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại mỗi con quái thú đang đào bới.
Cùng với động tác của con quái thú, không khí xung quanh đã bắt đầu biến đổi.
Móng vuốt cắm xuống, không hề xuyên thủng đất đá hoặc cứng hoặc mềm bên dưới, mà lại giống hệt như thọc sâu xuống nước.
Nó mạnh mẽ xé toạc cái thứ tóm được.
Ngay lúc đó, có vật gì đó sắc nhọn sượt qua móng vuốt của nó.
Nó đau đớn gầm lên một tiếng muốn thủng cả màng nhĩ, rồi rụt vội móng vuốt theo bản năng.
Trên móng vuốt của nó, một miếng vảy đã không cánh mà bay, chỉ còn lưu lại một vết thương nhỏ.
Dưới chân nó, mặt đất chợt gợn sóng lăn tăn.
Từ trong đó, tôi cảm nhận được một sức hút cực lớn, linh hồn một lần nữa bị lôi đi, cảm giác đau đớn giống như bị xé nát.