Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1337 : Mã số 014 - Ma phá trong nhà (8)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
“Cái này có thật là vảy Kỳ Lân không? Kỳ Lân có thật hả?”
Giọng của Lưu Miểu kéo ý thức của tôi quay về.
Tôi đã trở lại bàn đọc sách, trước mặt là laptop đang mở, USB đang được cắm vào, video trên màn hình laptop vẫn đang tiếp tục chạy.
Trên màn hình, Diệp Thanh cầm miếng vảy Kỳ Lân lật tới lật lụi một hồi, thì lắc đầu.
Ông từ cười hai tiếng: “Tôi cũng không muốn tin. Nhưng sau khi đào được cái này lên thì nước sông Tam Tổ đã dâng cao, nhấn chìm toàn bộ hòn đảo. Khi đảo chìm thì trên đảo vẫn còn mười mấy người. Cuối cùng… chỉ còn lại mỗi mình tôi. Những người khác… đều mất cả rồi.”
Ống kính nhấc lên, từ mảnh vảy Kỳ Lân di chuyển lên khuôn mặt của ông từ.
Tôi cảm thấy tim mình như thắt lại.
Khuôn mặt ông ta, với khuôn mặt của con ma kia, giống - y - như - đúc!
Tâm tư tôi không khỏi trở nên hỗn loạn.
Người giống người. Điểm này trong thời đại internet đã chứng thực rất nhiều lần. Không bàn đến nhân tố khoa học, trên mạng xã hội có đủ loại tổng hợp những khuôn mặt giống nhau, chỉ lên tìm một cái là có ngay. Chuyện người giống người, thậm chí còn vượt ra khỏi châu lục, đại dương, vượt ra khỏi quốc tịch lẫn loài người, khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Nếu công thêm vào đó yếu tố phẫu thuật thẩm mỹ, thì người giống người càng trở thành chuyện “bình thường hóa”.
Dù vậy, khi đã liên quan đến quái dị thì tôi khó lòng dùng “trùng hợp” để giải thích cho cái hiện tượng người giống người trước mắt mình.
Thanh Diệp và Lưu Miểu trong video hình như không nhận ra sự khác thường của ông từ. Qua video, tôi cũng chưa nhìn ra ông ta có điểm kì lạ nào, trên người ông ta không có âm khí, giống hệt người bình thường.
“Ông nói ‘mất rồi’, nghĩa là chết rồi?” Diệp Thanh lạnh lùng hỏi.
“Họ… chắc đều chết cả rồi.” Ông từ thở dài một cái, ra hiệu cho Diệp Thanh và Lưu Miểu đi theo.
Ông ta vừa dẫn đường, vừa nói: “Năm đó, chúng tôi bị nhấn chìm xuống đáy sông, thế là chết. Có điều chỗ này rất quái lạ. Chúng tôi chết rồi, nhưng vẫn hoạt động được. Những người đó muốn rời đi, sau khi rời khỏi đảo thì cũng chẳng biết đi đâu. Nhưng chưa được bao lâu thì thi thể của họ trôi trở về, bị nước sông cuốn trở về. Lần này mới là chết thật sự. Dù chết rồi, nhưng thi thể không bị thối rữa. Đã bao nhiêu năm trôi qua thi thể vẫn vậy, cũng như tôi, trải qua rất nhiều năm nhưng vẫn không già đi.”
Ông từ đưa tất cả vào một gian phòng đổ nát, bên trong đang đặt rất nhiều xác chết.
Cảnh tượng này khiến tôi nhớ lại dị không gian ở nông trường bỏ hoang.
“Tôi cũng muốn chôn họ. Có điều, một mình thì làm không nổi. Cứ để như thế lâu lắm rồi.” Ông từ cười khan.
Thi thể có tầm hai ba mươi cái. Ngoại trừ những thi thể có y phục của trăm năm trước, thì còn có những thi thể chỉ xuất hiện trong vòng một trăm năm nay.
Mười mấy người ra đón Diệp Thanh và Lưu Miểu, thình lình cũng nằm trong số đó.
Ống kính quét qua những khuôn mặt vô hồn của họ.
Ống kính lướt nhanh qua, theo những hình ảnh mà camera quay được, thì đây có lẽ là sau vách của chính điện. Nơi đây có thể vốn là một khu vườn, nhưng hiện tại đã bị đá vụn lấp kín.
Sau lưng Lưu Miểu có thứ gì đó đuổi theo.
Diệp Thanh đứng ngay vị trí trung tâm của đống hoang phế, cúi lưng xuống, thò tay đấm một đấm thật mạnh vào nền đất.
Chớp mắt, thời gian và không gian tựa như đều bị ngưng đọng.
Trong tay Diệp Thanh đang nắm mảnh vảy Kỳ Lân đó.
Nước tràn ra từ vị trí mà mảnh vảy Kỳ Lân và mặt đất tiếp xúc, hình thành từng đợt, từng đợt sóng gợn.
Giống như vừa khơi thông mạch suối ngầm, một cột nước vọt lên từ trung trung tâm gợn sóng.
“Các người…” Tiếng gầm của ông từ đột ngột khựng lại.
Một tiếng nổ long trời lở đất thay thế mọi âm thanh.
Ngay sau đó là tiếng gầm rống đinh tai của dã thú.
Diệp Thanh vứt lại mảnh vảy, quay người bỏ chạy.
Lưu Miểu cũng bám theo, không màng gì đến chuyện quay video, cắm đầu chạy thật nhanh.
Hai người họ hình như vừa tạo ra một cơn động đất, sau khi xong việc, liền nhảy qua bức tưởng đổ, tiếp đất trở lại.
Trên màn hình vẫn là tòa kiến trúc hoang tàn do bị phá hoại và cả tiếng thở hổn hển của hai người họ.
“Ầm!”
Lại một tiếng động lớn nữa vang lên.
Tiếng gầm của quái thú và tiếng nước đều trở nên rõ ràng hơn, cả ống kính cũng rung lên.
“Sếp…” Lưu Miểu thở không ra hơi.
Hai người họ lung lay.
Ống kính được nhấc lên, quay lấy cảnh tượng sau lưng họ.