Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1350 : Cuối cùng cũng gặp mặt
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Mấy con chó cứ như là chủ của nơi này, rất thông thạo địa hình, dẫn tôi chui vào một bụi rậm rất dày.
Tôi vẫn đang nắm chiếc đồng hồ trong tay, vừa vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa suy ngẫm nội dung mộng cảnh vừa rồi.
Người tôi mơ thấy chắc chắn chính là Kỳ Ninh rồi.
Tôi đã nhìn thấy đoạn kí ức liên quan đến chiếc đồng hồ lúc anh ta còn niên thiếu; và tôi cũng đã nhìn thấy anh ta đã bị mất chiếc đồng hồ trong khu nghỉ dưỡng này như thế nào.
Nội dung quan trọng hơn chắc là cái tên đã tấn công Kỳ Ninh.
Ông ta và Kỳ Ninh đều đã biến thành ma và luẩn quẩn ở đây. Kỳ Ninh đang tìm kiếm đám thú cưng của mình, e là anh ta vẫn chưa biết mình đã chết, cũng chẳng nhận ra vấn đề của cái nơi này. Còn tên kia thì điên điên dại dại, có lẽ ông ta đã bị kẹt ở chỗ này lâu hơn Kỳ Ninh và cũng có khả năng là ông ta đã sớm nhận ra chuyện gì xảy ra với mình.
Tôi ngẫm nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh chiếc áo jacket bị Kỳ Ninh vứt lại trong lúc vùng vẫy.
Trước khi cảnh mộng kết thúc, tôi vẫn cảm nhận được ý thức của Kỳ Ninh. Sau khi thoát nạn, anh ta định quay lại kiếm đồ. Nếu kiếm được chiếc đồng hồ, thì chiếc áo jacket cũng sẽ được tìm thấy. Giấy tờ tùy thân anh ta đều để hết trong cái áo đó.
Ý niệm tràn đầy rầu rĩ và lo lắng ấy chính là thông tin cuối cùng mà tôi nhận được từ Kỳ Ninh.
Giấy tờ của Kỳ Ninh…
Tôi còn nhớ là sau khi thi thể của anh ta được phát hiện, cảnh sát đã tìm được giấy tờ của anh ta trong các vật dụng tùy thân.
Nhưng nếu như vật tùy thân của anh ta đã mất từ lâu thì sao? Hoặc bị ai đó nhặt được thì sao?
Tôi không khỏi quay qua nhìn con chó đang nằm bên cạnh mình.
Vòng đeo trên cổ nó đang ở trước mắt tôi, cái tên nằm trên bảng khắc chữ là “Thụy Thụy”, cũng chính là cái tên mà Kỳ Ninh đã gọi.
Đã là tên chó thì chẳng cần bàn hay hay không hay.
Con chó này hình như đã nhác thấy ánh mắt của tôi, nên quay đầu lại, dúi dúi chiếc mũi ẩm ướt lên má tôi.
Tôi đang nhìn con chó lớn đang tỏ ra rất sợ sệt, quay qua nói với Ngô Linh: “Như thế cũng không thể chứng minh tôi không phải là ảo ảnh đúng không? Đúng ra thì ảo ảnh cũng là con ma đó…”
Tuy biết rõ tôi không phải là ảo ảnh, nhưng tôi vẫn không khỏi chất vấn Ngô Linh để có được câu trả lời hợp logic.
“Không phải. Ảo ảnh là thứ được cấu thành từ ý niệm trong lòng chúng ta, chứ không phải do âm khí con ma đó cấu thành. Âm khí của nó chỉ là chất dẫn. Trên bản chất, nó dẫn dụ chúng ta sáng tạo ra một linh hồn đặc biệt, một linh hồn đặc biệt không có hình thể.” Ngô Linh vừa giải thích, vừa cất bùa vào trong túi áo.
Tôi ngớ người: “Sao cô…”
Tôi muốn hỏi tại sao đột nhiên Ngô Linh lại biết được nhiều chuyện như thế, thì cô ấy đã hỏi tôi trước: “Sau khi đến đây, ngoại trừ chúng thì cậu còn gặp phải thứ gì nữa không?”
Tôi nhớ đến Trịnh Ma Thiên, bèn trả lời ngay.
Ngô Linh hình như đang suy tư gì đó, rồi nhìn chiếc đồng hồ tôi đang cầm.
Tôi bèn kể lại những cảnh mộng mà mình đã thấy, đồng thời cũng thông báo tình trạng mất kiểm soát của Diệp Thanh.
Cũng chẳng có gì phải giấu, nếu Ngô Linh có là thứ do con ma đó sáng tạo ra để gạt tôi, thì nó cũng đã biết hết mọi chuyện xảy ra trong khu nghỉ dưỡng này từ lâu. Nếu Ngô Linh là thật, thì tôi lại càng phải thành thật thông báo những chuyện này cho cô ấy biết.
Ngô Linh im lặng lắng nghe, vẻ mặt vẫn đang ra chiều suy tư.
“Cô không thấy ngạc nhiên sao?” Tôi cảm thấy mình hỏi hơi thừa.
Ngô Linh lắc đầu: “Vẫn ổn. Vừa đến đây, là tôi đã hiểu những người đến đây đã lôi chúng ta qua cùng và không thể nào chỉ có mình tôi bị lôi qua được. Người đầu tiên bị lôi qua cũng không thể nào là tôi. Tình hình vẫn chưa chuyển biến theo hướng tốt, chứng tỏ Diệp Thanh chưa giải quyết được con ma đó. Khả năng lớn nhất chính là anh ấy đã mất kiểm soát, nên không còn thời giờ để ưu tiên diệt con ma đó trước.”
Phân tích của Ngô Linh rất có lý: “Còn chuyện của Trịnh Ma Thiên, thì do tôi đã gặp rồi nên cũng chẳng có gì kinh ngạc. Viên Tiểu Mai đã kéo toàn bộ ban biên tập của tuần san Thiên Hạ qua đây, hiện đã chết không ít người. Lúc trước tôi cũng đã có nghiên cứu qua rồi.”
Tôi kinh ngạc nhìn Ngô Linh, trong lòng trào ra một phỏng đoán không hay lắm.
Ngô Linh nhìn tôi, điềm tĩnh nói: “Đúng như kiểu nghiên cứu mà cậu đang nghĩ.”