Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1351 : Đi lạc
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Nghiên cứu mà tôi nghĩ đến chính là nghiên cứu vật thể sống, cũng tương tự như chuột bạch trong phòng thí nghiệm.
Tôi hoàn toàn là dân khoa văn, trong môn sinh học thời cấp ba cũng đã từng mổ xẻ ếch; thường ngày nấu ăn ở nhà, cũng chỉ giết vật sống hoàn toàn khác hẳn “người” như cá, tôm, cua… Cả gà sống, vịt sống nhà tôi cũng chưa từng giết, trong chợ bao nhiêu năm nay đã không còn những quầy hàng giết gà vịt ngay tại chỗ nữa rồi, càng không cần nói đến “người”.
Dù không phải là người sống, mà chỉ là hồn ma, nhưng tưởng tượng đến cảnh đó, tôi vẫn cứ cảm thấy ớn lạnh.
Ngô Linh trước mặt tôi hơi không giống thường ngày, ít đi một chút hiền hòa, thêm vào một chút lạnh lùng.
Do không thể nào tưởng tượng được, rốt cuộc thì Ngô Linh đã nghiên cứu thế nào và tiến hành ra sao, nên tôi chỉ có thể im lặng.
“Ở đây có cửa ra vào của một dị không gian, còn nằm trong một khu rừng rậm chưa được khai phá. Trước đây tôi và Diệp Thanh đều đã đến, giao toàn bộ nơi này lại cho những Quỷ Sai của Địa Phủ quản lý. Sau khi cậu nhắc đến chuyện ở núi Quảng Nguyên, tôi đã đoán là chỗ đó đã có trục trặc rồi. Con ma đó có thể không ở đó nữa, nhưng cửa ra vào của dị không gian ấy tốt nhất vẫn nên đóng lại. Năng lực của cậu…” Ngô Linh nhìn qua tôi, chuyển qua một đề tài mới.
Tôi nhớ lại chuyện của người dẫn đường trước đây. Một cửa vào dị không gian to lớn trong một hang núi ở Hối Hương đã bị tôi đóng lại. Cụ thể quá trình đó diễn ra thế nào tôi không nhớ, nhưng chắc hẳn Diệp Thanh đã hỗ trợ tôi hoàn thành chuyện đó. Nhưng điều này cũng đã chứng minh năng lực của tôi đủ sức tiêu diệt những cửa ra vào như thế.
Ban đầu tôi cũng định qua đó tìm kiếm thử. Nhưng tôi không biết đường, giờ đã có Ngô Linh dẫn đường cùng qua đó thì còn gì bằng nữa.
Tôi nhìn mấy con thú cưng.
Con mèo đi theo Ngô Linh chạy đến đây đang cưỡi lên lưng con chó lớn, nhìn điệu bộ thì hình như chúng đã rất quen với trạng thái này.
Con chó lớn vẫn còn khá e sợ, nhìn tôi đầy đáng thương, rồi lại nhìn tấm bùa hộ thân tôi đang cầm trên tay, ánh mắt long lanh, khiến lòng người ta cũng phải mềm xuống.
Ngô Linh nói: “Điểm đến của tụi nó cũng là cái chỗ đó.”
Tôi giật mình.
“Tuy không biết người tên Kỳ Ninh đó đã gặp phải chuyện gì, có điều, chắc là sau cùng anh ta đã đến chỗ đó.” Ngô Linh nói: “Chúng ta đi thôi. Trên đường nhớ cảnh giác, tôi cảm thấy âm khí ở chỗ này hơi kỳ quái, tình trạng hiện tại cũng không bình thường lắm.”
Tôi không hiểu mấy cái “không bình thường lắm” mà Ngô Linh nói. Trong cảm nhận của tôi, thì âm khí ở đây với âm khí trong mộng cảnh chẳng khác gì nhau cả, đều là âm khí do con ma đó cố tình phát tán ra.
Điểm này thì Ngô Linh vẫn như xưa, nhẫn nại giải thích cho tôi hiểu: “Chắc là nó cố tình tách chúng ta ra. Còn cho dù nó không tách bọn họ, thì cũng sẽ khiến những người bị kéo qua đây rơi vào thế cô lập, rồi giải quyết từng người một, không để cho chúng ta tụ họp lại với nhau.”
Lúc nói những lời này, cô ấy nhìn mấy con thú cưng đang ngoan ngoãn theo sau chúng tôi.
Chúng rất thông minh, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Linh, giống như đang đáp lời cô ấy.
Tôi cười khổ: “Tôi… có thể xem là người trong giới… có năng lực khá đặc biệt. Chuyện trên quốc lộ Quảng Nguyên, tôi cũng có tra cứu rồi.”
Lý Nguyệt Nguyệt là nhân viên trực tổng đài cảnh sát 110 bị bắt đến làm ma chết thay. Cô ta từng hù dọa Trịnh Ma Thiên, còn tính bắt anh ta làm ma chết thay nữa. Và cũng chính cô ta đã nói cho Trịnh Ma Thiên biết chuyện bắt ma chết thay.
Trịnh Ma Thiên đã bắt được cả nhà Lý Thạch nhưng bản thân anh ta lại chẳng thoát nạn, mà đến khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên.
Tôi không ghét cũng chẳng có thiện cảm với Lý Nguyệt Nguyệt, chỉ có đồng tình với cô ta.
“Cô không cần phải dọa tôi. Cô cũng không thể nào bắt tôi làm ma chết thay được đâu.” Tôi thắng thắn nói: “Mà dù cô có bắt được người nào đó làm ma chết thay, thì cô cũng sẽ không thoát được đâu, chẳng qua là từ chỗ này đến một nơi khác, chung quy thì vẫn cứ bị nhốt mà thôi. Nơi này… đã bị một con ác ma khống chế rồi, cô và các hồn ma ở đây đều đang bị nhốt.”
Hình như Lý Nguyệt Nguyệt đang có điều suy tư. Cô ta mò mẫm chiếc xe, vòng ra trước đầu xe. Khi bóng của cô ta đến trước đèn xe, thì diện mạo đáng sợ của cô ta đã hiện ra trọn vẹn trước mắt tôi.
Tôi không phải chưa từng nhìn thấy diện mạo của cô ta, không nói sợ hãi, mà chỉ thấy khó đoán định được ý đồ của cô ta mà thôi.
Mỗi con ma kia đã đủ phiền phức rồi, giờ gặp thêm mấy hồn ma ôm sẵn ác tâm…
Tôi không hề lùi lại, mà chuẩn bị tư thế tiêu diệt Lý Nguyệt Nguyệt bất kì lúc nào.
Lý Nguyệt Nguyệt giống hệt người mù, mò mẫm từ bên hông xe đến đứng bên cạnh ánh đèn, không còn áp sát tôi nữa.
Nhưng khi cô ta nói, tôi mới cảm nhận được sự chần chừ của cô ta.
“Ác ma mà cậu nói… là… là người đó à?”
Tôi sững sờ: “Ai? Cô gặp rồi?”
“Ừ… có một con ma rất khác biệt, ở…” Lý Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, hình như đang định nhìn về một hướng nào đó.
Tôi đột nhiên cảm nhận thấy một luồng âm khí khác, xuất hiện bên cạnh chân tôi.
Không kịp đề phòng, cổ chân tôi bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.
Lý Nguyệt Nguyệt trước mặt đã quay đầu lại, cô ta giữ nguyên tư thế ấy, giương nanh múa vuốt lao về phía tôi. Tóc cô ta dựng đứng, khuôn mặt nát bấy không còn ngũ quan lộ ra. Và chẳng biết tự bao giờ, gáy và mặt cô ta đã hoán đổi vị trí cho nhau!