Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1352 : Quyết đánh đến cùng

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên lập tức đưa tay đến, muốn chụp lấy Lý Nguyệt Nguyệt đang lao tới.



Nhưng không ngờ, tay của tôi xuyên qua thân thể của cô ta, chứ chẳng chụp được gì cả. Còn Lý Nguyệt Nguyệt cũng hệt như một cái bóng, xuyên thẳng qua người tôi rồi biến mất.



Tôi thoáng ngớ người, chợt nhớ bàn tay kia vẫn còn đang nắm cổ chân mình, lập tức lùi lại một bước, nhấc mạnh chân tới, lôi cái thứ đó từ trong gầm xe ra ngoài.



Một thân thể nhỏ bé mềm nhũn lập tức từ dưới gầm xe trượt ra, bay tới phía trước rồi biến mất như sương mù trong ánh sáng của đèn xe.



Tôi lại ngớ người lần nữa.



Khuôn mặt của cái bóng đó tôi biết, chính là bé gái đi cùng hai đôi vợ chồng trong cảnh mộng trước đây. Cô bé đã bị ma nhập mấy lần, thể hiện ra những cử chỉ đáng sợ, khiến hai cặp vợ chồng sợ hãi mấy lần giết chết cô bé.



Nhưng tại sao cô bé này lại đi cùng Lý Nguyệt Nguyệt, còn cùng nhau tấn công tôi nữa chứ?



Tôi chau mày, quay người lại, nhìn vào trong xe.



Đèn ở đằng sau xe đang bật, trong ánh đèn vàng vọt có hai cái bóng một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau đồng loạt quay lại nhìn tôi.



Tôi khẽ quay người lại, nhìn trực diện vào họ. Thực sự tôi cũng chẳng biết họ đang định làm gì.



Bắt thế thân ư?



Kính cửa sổ xe hạ xuống, Lý Nguyệt Nguyệt đang ngồi bên phía gần tôi hơn lên tiếng.



“Chuyện cậu nói là thật à?”



Tôi càng chau mày chặt hơn.



“Hai người có ý gì? Không giết được tôi, nên giờ quyết định chuyển qua đàm phán à?” Tôi cảm thấy không kiên nhẫn.



Tôi không rảnh để phí thời giờ với họ. Nếu họ không nói cho tôi biết chút thông tin nào hữu dụng, thì họ chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Hơn nữa, tính ra thì tôi và họ cũng không dính dáng gì với nhau. Họ giống hệt những con ác ma trong các bộ phim kinh dị điển hình, không có thực thể, không chạm được người. Và cũng có nghĩa là, họ cũng chẳng làm được gì tôi hết.



Lý Nguyệt Nguyệt gật đầu, thẳn thắng thừa nhận. Cô bé ngồi bên cạnh hoàn toàn không chút biểu cảm, nhìn giống như một khúc cây.



Tôi lại càng mất kiên nhẫn hơn.



Thở hắt ra một hơi, tôi nói: “Tôi không cần thiết phải đi lừa mấy người. Mấy người có giết chết tôi cũng chẳng giải thoát được đâu. Hơn nữa cũng không thể nào giết được tôi. Cứ vậy đi.”




“Cậu định làm gì?” Lý Nguyệt Nguyệt lại lên tiếng.



Tôi mặc kệ cô ta, âm thầm ngẫm nghĩ mình sẽ chết thế nào đây.



Quanh tôi chẳng có vật dụng nào, hơn nữa nếu nhờ đám Lý Nguyệt Nguyệt, thì chuyện này sẽ đầy biến số không thể biết trước.



Dòng tư duy của tôi bất giác đứng khựng lại.



Bây giờ tôi bình tĩnh ngẫm nghĩ tìm cách chết như vậy, chẳng phải đã tự rơi vào bẫy của con ma đó rồi sao?



Tôi bây giờ tiến thoái lưỡng nan không biết làm gì.



“Cậu định làm gì?” Lý Nguyệt Nguyệt hỏi lại lần nữa.



Phía trước tôi, xuất điện hai ánh đèn chói mắt.



Vừa đúng lúc lại có xe đến. Chiếc xe này đang chạy rất nhanh, trên xe chỉ có một luồng âm khí. Tôi không biết đó là người bị hại nào, nhưng có lẽ đây là cơ hội.



Sắc mặt tôi chắc đang lộ ra vẻ do dự.



Lý Nguyệt Nguyệt và bé gái đang đứng bên cạnh nhìn tôi.



Chiếc xe đã mỗi lúc một gần hơn, ánh đèn càng chói mắt hơn.



Tôi thở hắt ra một hơi, cất bước về phía ánh đèn đang soi đến.



Lý Nguyệt Nguyệt lại hỏi: “Cậu tính làm gì vậy?”



Tôi để cho đầu óc mình thoải mái, không dám nghĩ đến bất cứ ai, đặc biệt là người thân và bạn bè. Bằng không, rất có thể họ sẽ bị lôi đến đây.



Tôi không ngừng nghĩ đến việc phải biến thành ma, phải tiêu diệt con ma ở núi Quảng Nguyên, rồi quay trở lại thời điểm bắt đầu mọi chuyện, khiến cho mọi sự vật quái dị phải biến mất!



Chỉ cần ý niệm của tôi đủ kiên định, ý thức của tôi sẽ có thể khiến tôi biến thành một hồn ma cực mạnh. Dựa vào năng lực tôi đang sở hữu, thì tất cả những tâm nguyện đó đều sẽ thành hiện thực!



Chiếc xe đã đến gần hơn, ánh sáng của đèn xe đã nuốt chửng người tôi.