Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1353 : Mỗi người một ngả

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Ánh đèn xe đã nuốt mất tôi, làm tôi từ bóng tối rơi vào trong ánh sáng.



Trong khoảng khắc này, tôi nhớ lại Trịnh Ma Thiên đã từ quốc lộ Quảng Nguyên đến khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên như thế nào.



Lúc này thời gian tưởng chừng như ngưng đọng, đến lúc ánh sáng bắt đầu lùi đi, tôi thoáng nhìn thấy một vài cảnh vật.



Là biệt thự trong khu nghỉ dưỡng!



Tôi đã trở lại khu nghỉ dưỡng rồi?!



Do tôi đã chết, sau khi biến thành ma, đã có thể tự do di chuyển ư?



Khi đang mừng rỡ thì ngay lập tức tôi nhận ra có gì đó không đúng.



Tôi nhìn thấy Chuyên gia tự tìm đường chết và phóng viên Viên, quay qua thì còn nhìn thấy Lưu Lương Vượng và người đàn ông đã đập vỡ kính cửa sổ.



Mà người đang xoay đầu nhìn không phải là tôi.



Lòng tôi liền chùn xuống, vì nhận ra mình đã đi vào trạng thái cảnh mộng.



Tôi không cảm thấy âm khí của mình, chỉ cảm thấy âm khí đang tỏa ra từ thân thể của những người đang ở trước mặt.



Họ ngồi bên ngoài căn biệt thư, dựa lưng vào vách, người nào cũng đầy mệt mỏi, không ai nói chuyện cả.



Có tiếng khóc vang ra từ vị trí của tôi.



Tôi di chuyển thân thể, nhìn thấy một người lạ. Đây có lẽ là nhân viên trong ban biên tập của tuần san Thiên Hạ.



Tôi thở dài, nhưng đột nhiên nghĩ, đây cũng có thể xem như một bước đột phá rồi. Tuy thân thể vẫn bỏ lại quốc lộ Quảng Nguyên, sống chết chưa rõ, linh hồn tuy chưa hoàn toàn tự do, nhưng ít nhất tôi cũng đã thoát khỏi tình trạng bế tắc đó.
Phóng viên Viên ngã ra đất, gò má nhanh chóng đỏ lên. Cô ta ngồi dậy, không hề phản kháng lại, mà chỉ lặng lẽ chỉnh sửa lại đầu tóc đang xốc xếch.



Người kia cũng bị những người khác ngăn lại.



“Đừng có làm ồn nữa! Gây ra tiếng động rồi…”



Câu nói này đều khiến tất cả im lặng ngay.



“Thế bây giờ chúng ta tách nhau ra đi. Dù đã có rất nhiều người bị lạc từ lâu rồi.” Một người đề nghị.



Có người đã muốn rời đi, vẻ mặt mỗi người mỗi vẻ. Cũng có người hiện giờ chỉ biết sợ hãi, ngồi tại chỗ run rẩy, bàng hoàng bất an nhìn đông ngó tây. Những người đã rời đi cũng không phải đi cùng một hướng.



Phóng viên Viên không quan tâm, nhìn đám Chuyên gia tự tìm đường chết nói: “Các anh…”



“Tôi chỉ muốn nhìn thôi.” Chuyên gia tự tìm đường chết cố nặn ra một nụ cười, tay chân khá run rẩy: “Có điều, sau khi thấy rồi mà vẫn còn sống thì hay hơn đúng không? Còn video gì đó… à… hay là lần sau kiếm một chỗ nào đó không nguy hiểm gì hết, rồi chúng ta sẽ quay? Tôi có xem những tin tức gần đây, cô nói cũng có một điểm rất chí lý đấy. Gần đây, những chuyện ma tác quái và những người chứng kiến ma tác quái đã mỗi lúc một nhiều, kiểu gì rồi cũng có cơ hội mà…”



Anh ta đã chùn chân rồi.



Lưu Lương Vượng đang lúng túng, còn admin thì lại rất bình tĩnh.



Ánh mắt phóng viên Viên đang nhắm đến hai người họ.



Lưu Lương Vượng đang ngập ngừng muốn nói gì đó.



Admin nói: “Tôi cũng tán thành ý kiến của cậu ấy. Bây giờ quay lại tìm camera thì quá nguy hiểm.”



Phóng viên Viên im lặng chau màu.