Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1354 : Hướng tư duy mới
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Họ đang bàn bạc để đưa ra quyết định.
Còn đối tượng mà tôi nhập vào, sau khi không còn ai bịt miệng nữa thì vẫn tiếp tục lảm nhảm những lời oán hận, trách móc. Xem ra, anh ta cũng sẽ không hành động chung với những người khác, hoàn toàn đã sợ hãi đến mức mất hết lý trí.
Hiện trạng khiến tôi không khỏi đau đầu.
Không biết họ đã gặp phải chuyện gì, Diệp Thanh đã làm gì họ, nhưng với cái bộ dạng của người này thì rõ ràng là chẳng giúp gì được.
Anh ta cứ ngồi lỳ tại chỗ, vậy tôi cũng chẳng làm gì được.
Tôi chỉ là từ tình thế bế tắc này chuyển qua tình thế bế tắc khác mà thôi.
Cũng chẳng biết thân thể tôi bây giờ sống chết thế nào, cứ bị kẹt trong cảnh mộng hình như còn phiền phức hơn kẹt ở quốc lộ Quảng Nguyên nữa.
Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi nghe thấy từ xa xa vang lại tiếng súng và tiếng chửi bới.
Tôi giật thót, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vừa rồi đã có người đi về hướng đó.
Đám phóng viên Viên đang rất hoang mang.
“Tiếng gì vậy?” Lưu Lương Vượng hỏi, nhưng nhìn diện mạo của anh ta không phải là hoàn toàn không đoán ra.
Chuyên gia tự tìm đường chết lắp bắp: “Hình như là…”
Pằng, pằng, pằng!
Lại mấy tiếng súng nữa vang lên, cùng với đó là tiếng la hét.
Mấy người này lập tức sợ hãi, cuống cuồng tìm cách chạy trốn.
Hành động của phóng viên Viên thoáng chần chừ, hình như muốn qua đó xem thử chuyện gì.
Admin lôi cô ta một cái: “Tính mạng quan trọng hơn!”
Họ cũng nhìn người đàn ông mà tôi đang nhập vào một cái. Anh ta đang co người lại, nước mắt nước mũi tèm lem, thực sự đã sợ đến chết điếng.
Bước chân Lưu Lương Vượng thoáng chậm lại, nhưng đã bị Chuyên gia tự tìm đường chết xô một cái.
“Chúng ta không mang người theo được đâu.”
Trái lại, có người trong ban biên tập không đủ nhẫn tâm, định kéo anh ta đứng dậy. Không ngờ anh ta hoảng hốt vùng vẫy dữ dội, đã vậy còn khóc to hơn nữa.
Những người khác đành bó tay, nghe thấy tiếng súng lại vang lên, đành co giò mà chạy.
Đồng hành với tiếng súng, đạn bay vào trong nước, Trịnh Ma Thiên tức giận mắng chửi.
Tôi cảm nhận thấy nỗi sợ hãi toát ra từ người đàn ông, vội vàng lên tiếng: “Anh đã chết tôi, chẳng phải sợ ai hết. Anh đã là ma rồi.”
Tôi có thể cảm thấy anh ta đang ở quanh đây, nhưng hình như đã bị bắn tan rồi, không còn thân hình cụ thể nữa.
Tôi vừa dứt lời, thì người đàn ông đã lặp lại câu nói của tôi mấy lần, âm khí của anh ta đã bắt đầu biến hóa.
Đột nhiên, Trịnh Ma Thiên la lên một tiếng, ngay sau đó là một loạt tiếng súng vang rền và tiếng đạn bay xuống nước.
Tôi men theo âm khí chầm chậm áp sát hồ nước nóng.
Trong hồ, nước đang cuộn trào, có một cái bóng đang dập dềnh lên xuống.
Tôi trừng to mắt nhìn.
Đầu của Trịnh Ma Thiên trào lên mặt nước, khuôn mặt đang đầy vẻ kinh hãi hoảng hốt. Anh ta thò tay ra, trong tay vẫn còn cầm súng, bắn loạn xạ lên trên không trung.
Nhưng anh ta nhanh chóng bị dìm xuống nước lần nữa.
Dưới nước, giống như đang có một con quái vật vô hình lôi Trịnh Ma Thiên dìm xuống, không sợ súng đạn, cắn chặt thân thể Trịnh Ma Thiên.
Rào rào…
“Cứu mạng… cứu…”
Rào rào…
“Ục! Khụ khụ! Bớ, người, ta, cứu…”
Rào rào…
Trong hồ nước mờ mịt đã xuất hiện một vệt máu.
Vệt máu giống hệt như những con cá đang bơi quanh quẩn trong hồ.
Tiếng nước cuộn trào trở nên chậm lại, rồi dần dần lắng mắt.
“… Báo thù… báo thù…” Tiếng lầm bầm của người đàn ông lại vang lên, cùng với đó là tiếng nước lại xuất hiện. Anh ta từ dưới hồ nổi lên, bay lên khỏi mặt nước, trên người có máu chảy ròng ròng xuống. Nhưng rõ ràng thân thể anh ta không hề bị ướt, giống như một bức tượng đã được phủ sơn, nước chỉ trượt khỏi bề mặt thân thể của anh ta.
Người đàn ông tiếp tục lầm bầm, khát vọng báo thù mãnh liệt lại ùa đến: “Viên Tiểu Mai… Giết Viên Tiểu Mai…”
Tim tôi đập thình thịch.