Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1362 : Đoàn kịch nói (4)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Anh ta tức đỏ mặt tía tai, cố gằn cục giận xuống. Sau khi chào cha đi ra, thì lại lén lút đến phòng khách, áp tai vào cánh cửa phòng khách nghe trộm.
Trong phòng loáng thoáng vang ra tiếng nói chuyện.
Thanh niên nghe không rõ lắm, tôi thì xuyên cửa mà vào, nghe được trọn vẹn hơn.
Trong phòng, hai vợ chồng trung niên đang ngồi.
Người phụ nữ lo lắng nói: “Tiếp theo phải làm sao đây? Cái thằng bé này, từ nhỏ đã không giống mấy anh nó, chẳng giữ được bình tĩnh, đã vậy suy nghĩ còn bị lệch lạc nữa. Cứ như thế này, e là cả chúng ta cũng bị liên lụy mất.”
Người đàn ông trung niên bực bội: “Chuyện này còn trách được ai? Bảo bà dạy dỗ nó đàng hoàng, đừng có nuông chiều nó, rốt cuộc bà làm ngược lại hết! Mẹ hiền thì lắm con hư! Bà nhìn cái chuyện mà nó vừa làm đi! Lòng dạ tàn độc đến thế đấy! Xúi giục một con bé trẻ măng đi giết người! Nếu lần này trưởng đoàn không bắt nó, thì cũng vì ông ta cố tình giữ nó lại, đợi sau này thu nhận thì sẽ ghê gớm hơn đấy!”
“Chứ giờ biết phải làm sao!” Mắt người phụ nữ đỏ hoe: “Cái đám người bên ủy ban cũng vậy nữa. Sao họ lại chọn nhà mình chứ? Họ ganh ghét nhà mình bao nhiêu năm qua đều êm ấm đây mà… họ đã như vậy, trường đoàn…”
Người đàn ông trung niên trầm ngầm một lát, rồi thở dài: “Nếu như họ đã không hẹn mà cùng chung nhận thức… thì trưởng đoàn chưa chắc sẽ chọn trúng họ. Mỗi lần ông ta tuyển người đều không nhiều lắm.”
Người phụ nữ kéo tay chồng: “Không thì chúng ta dọn nhà đi! Ông cố của ông chẳng phải đã từ xứ khác dọn đến sao…”
“Dọn đi đâu bây giờ! Đoàn Kịch Nói tính ra cũng đã tốt lắm rồi! Bà nhìn bên Khu Sinh Tồn đi! Ngoài Khu Sinh Tồn ra, những chỗ khác không nhận người mới! Đoàn Kịch Nói như vậy là hiếm có lắm rồi. Nếu dọn đi, thì phải đến thành phố khác, đến lúc đó lạ nước lạ cái… Quy tắc ở rất nhiều địa phương đều bị người bản địa giấu nhẹm đi, không chịu nói cho người mới đến biết, để cho những người mới bị đem đi hiến tế mà chết đó!” Người đàn ông trung niên cười khẩy một cái: “Lúc ông cố tôi dọn qua đây, người ở xứ này chẳng phải cũng toan tính như thế sao? Nếu ông cố không tốt bụng, luôn luôn hết lòng dạy dỗ chúng tôi sống cho thật tốt thì… Thói đời hiện nay, mấy ai làm được người tốt?”
Ông ta thở dài thườn thượt.
Người vợ thì khóc rấm rức.
Ông ta vừa nói, vừa mở phần mềm thanh toán ra.
Tôi nhìn thấy giao diện đó mà không khỏi ngớ người, kế đó nhìn thấy bản đồ, địa danh hiện ra sau đó, thì đầu óc giống như bị ai đó cho một búa.
Người đàn ông trung niên không hay biết gì, chọn xong điểm đi điểm đến, quay qua coi giá vé và thời gian.
Thời gian này, không ngờ là năm 2030.
Toàn thân tôi đã vã mồ hôi.
Bản đồ giống hệt, địa danh giống hệt, cộng thêm thời gian của tương lại, khiến tôi cảm thấy suy đoán ban đầu của mình có lẽ hơi có vấn đề. Suy đoán của Ngô Linh cũng có vấn đề.
Những dị không gian này, là những đầu dây bị thắt nút, hay là chia nhánh?
Một cái thì độc lập về không gian, cái còn lại thì xoắn xuýt nhau về thời gian.
Những thứ gọi là cửa ra vào dị không gian, có bao nhiêu cái thật sự tồn tại dị không gian và có bao nhiêu cái là đường thông nhau của không-thời gian?
Đến thời khắc này, đầu óc tôi rối như tơ vò, thứ nghĩ đến lại là mấy bộ phim khoa học viễn tưởng kinh điển và mấy bộ tiểu thuyết lưu hành trên mạng.
Nếu thật sự không-thời gian đang đan xen nhau, thì nơi này… chính là tương lai của toàn bộ thế giới sao? Một thế giới kì quái, ma – người cùng chung sống?