Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1363 : Đoàn kịch nói (5)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Nếu đây chính là tương lai, thế thì…
Tim tôi đang tăng nhịp đập.
Nếu thực sự đây là tương lai, thì người thân và bạn bè của tôi, thậm chí cả bản thân tôi, chắc cũng sẽ sống trong cái thế giới này!
Tôi có cơ hội gặp được họ không?
Nếu gặp được, thì tôi đã có thể xác định được rồi nhỉ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, thì tôi đã cảm nhận thấy có âm khí bên ngoài cửa.
Cảnh vật xung quanh đã thay đổi, tôi trở lại phòng ngủ của thanh niên kia. Anh ta đang chơi game, ngoài nhà là âm khí của con ma núi Quảng Nguyên.
Tôi lập tức gác suy tư vừa rồi, nhào ra ngoài cửa trước một bước.
Tôi đã nhìn thấy con ma ấy, nhưng nó lập tức biến mất trước mặt tôi.
Trong phòng khách, đôi vợ chồng trung niên khi nãy đang ôm nhau run cầm cập, đưa mắt nhìn con ma núi Quảng Nguyên đi vào phòng con mình.
Tôi lập tức quay người lại, nhưng đã nhìn thấy người thanh niên đang đầy hoảng sợ và con ma kia đang mỉm cười nhìn anh ta.
Cánh tay thò đến của tôi một lần nữa sượt qua vai con ma đó, khiến tôi không khỏi chửi bậy một câu.
Trùng hợp đến thế sao? Thực sự trùng hợp đến thế sao?
Tôi thực sự nghi ngờ chuyện này.
Thế nhưng cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Thanh niên nhìn thấy con ma núi Quảng Nguyên biến mất, nhưng không thấy xung quanh đột nhiên có âm khí xuất hiện.
Anh ta đã sợ đến mềm người, nhưng vẫn cố đi ra khỏi phòng.
Cha mẹ anh ta đã biến mất, trong phòng khách không có ai, phòng ngủ cũng vậy, cả trong gian phòng chứa đồ linh tinh và những chiếc giường cao thấp đủ loại cũng chẳng có ai.
Anh ta rút điện thoại ra, khá mệt mỏi dựa vào cửa, định gọi điện cho cha mẹ mình.
Sau lưng anh ta, trong đống đồ linh tinh vang ra vài tiếng động.
Anh ta lập tức giật nảy mình, cứng đơ quay đầu lại.
Sột sột, soạt soạt… sột soạt, sột soạt…
Thanh niên rõ ràng không biết rõ nội tình, cũng chẳng biết đi tìm con ma núi Quảng Nguyên bằng cách nào.
Anh ta chạy rất lâu, nhưng lại không hề hay biết mình chưa hề chạy ra khỏi vùng âm khí của con ma núi Quảng Nguyên.
Anh ta chạy trối chết, cuối cùng đã đến cổng chính của khu dân cư.
Ngay cổng đang có một cô gái, mang giày cao gót, tung tăng đi về phía anh ta.
Thanh niên chân này vấp chân kia, té nhào ra đất.
Cô gái dừng lại trước mặt anh ta, thò tay xuống như diều hâu cắp gà con, nhấc anh ta lên: “Chồng à, tối như vậy rồi mà anh còn đi đâu vậy? Em đã làm sandwich cho anh rồi đấy. Chúng ta về nhà thôi.”
Vẻ mặt của thanh niên chỉ còn sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng không thể vùng thoát được. Anh ta bị cô gái lôi đi thẳng về hướng của nhà mình.
Trong đầu anh ta đang hiện ra kí ức liên quan đến cô gái. Điều khiến tôi bất ngờ là, ảo cảnh mà cô gái đã trải qua, thế mà anh ta lại biết!
Mà hiện tại, trên đường bị kéo đi, thanh niên cảm thấy xung quanh có vô số ánh mắt đang lạnh lùng nhìn mình.
Các tòa nhà chung cư xung quanh đang sáng đèn, cửa sổ mở toang và đều có người đứng đó. Những người hàng xóm, hoặc lạ hoặc quen với anh ta, đang nhìn anh ta bị một con ma nữ kéo vào trong nhà.
Sandwich được ma nữ nhét vào tay anh ta.
Tối đến anh ta cũng cùng nằm chung một giường với ma nữ.
Sáng sớm thức dậy, ma nữ lại làm bữa sáng cho anh ta ăn.
Ma nữ không cho thanh niên rời khỏi nhà, nên anh ta không chạy ra được khỏi khu dân cư.
Đôi mắt của ma nữ luôn luôn nhìn chằm chằm, dù là lúc đi ngủ, cô ta cũng nhìn anh ta như thế.
Anh ta không thể tháo được chiếc nhẫn cưới trên ngón tay ra, vì thế không thể thoát khỏi được sự khống chế của ma nữ.
Cuối cùng, anh ta đã phát điên, nhân cơ hội ma nữ đi phơi đồ, thò tay xô ma nữ rớt khỏi sân thượng.
Ma nữ rớt xuống nền xi măng bên dưới, hình như đã tắt thở.
Anh ta bật cười khoái trá, cứ cười đến lúc phát ra thành tiếng rất lớn, nước mắt chảy ròng ròng.
Đíng đong…
Có người nhấn chuông cửa.