Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1364 : Chân tướng (1)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Thanh niên nhớ đến những người hàng xóm, nhớ đến cha mẹ đã mất tích, những bạn bè đồng nghiệp không liên lạc được, vuốt mặt một cái, hùng hổ bước đến cửa.



Anh ta nhìn vào mắt mèo trên cửa.



Bên ngoài, ma nữ đứng ở đó, trên đầu máu đang chảy ròng ròng.



Thanh niên hoảng hồn hét lên một tiếng, té phịch ra sàn nhà, tè ra cả quần.



Chuông cửa không kêu nữa.



Ổ khóa phát ra âm thanh do có chìa khóa đút vào.



Thanh niên gào thét, nhào đến đè cứng cánh cửa.



Cánh cửa rúng động một hồi, sau đó người bên ngoài hình như đã bỏ cuộc.



Anh ta dè dặt nhìn qua mắt mèo của cửa.



Bên ngoài đã không còn ai.



Anh ta thở phào một hơi.



“Chồng ơi.”



Sau lưng chợt vang lên giọng nói của ma nữ, khiến anh ta giật nảy người, thân thể run rẩy, từ từ quay đầu lại.



Ma nữ đang đứng sau lưng anh ta.



“Chồng, em đau quá à. Anh là đồ hư, người xấu.” Ma nữ vừa nói, vừa đưa tay về phía thanh niên, máu trên tay cô ta nhỏ xuống người anh ta.



Thanh niên gào lên thảm thiết, sợi thần kinh căng như dây đàn cuối cùng đã đứt.



Tôi nhận ra mình trở lại phòng ngủ của anh ta.



Anh ta đang nằm co quắp trên nền nhà, trên mặt chỉ còn lại vẻ sợ hãi tột độ, chỉ chực phát ra tiếng hét.



Lạch cạch – cửa phòng được mở ra.




Tôi từ dưới đất đứng lên, đanh mặt lại, định lên tiếng.



“Tổ trưởng Lâm, tình hình hiện tại thực sự rất nguy hiểm. Đã có người bị giết rồi. Cậu là do tôi kéo qua đây. Nhưng trong lúc này, tốt nhất là chúng ta hãy cùng nhau nghĩ cách. Thanh Diệp…” Hình như Viên Tiểu Mai không nhận ra thái độ cự tuyệt của tôi, đã lên tiếng trước.



Tôi hất tay, ngăn không cho cô ta nói tiếp. Nhưng cô ta vẫn lì lợm định nói tiếp.



“Tôi biết chỗ này đã xảy ra chuyện gì! Kẻ không biết chính là mấy người!” Tôi lớn tiếng ngắt lời của Viên Tiểu Mai, rồi nhìn cô ta thở dài: “Mấy người mãi vẫn chưa nhận ra sao, mấy người vừa bước chân vào đây là đã chết rồi. Bây giờ, mấy người chẳng qua chỉ là mang theo cái xác của mình để hoạt động mà thôi.”



Câu nói của tôi khiến cho xung quanh chết lặng.



Viên Tiểu Mai trợn to mắt.



Admin đã hoàn toàn biến sắc mặt: “Cậu nói cái gì đấy? Cậu đang nói bậy nói bạ gì đấy?!”



Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Mấy người đã chết rồi.”



Tôi vừa nói, vừa rút tấm bùa hộ thân mà Ngô Linh cho tôi trước đây ra. Bùa hộ thân liền nóng lên, sau khi đưa đến gần ba người họ, thì họ đều đồng loạt lùi lại.



Nhìn vẻ mặt, thì hình như họ đã tin tôi rồi.



Ba người đều mang vẻ mặt hoang mang.



Đùng một cái nhận được tin dữ này, thử hỏi ai không khỏi mụ mị cả đầu óc.



“Mấy người đã là ma rồi.” Tôi phải tranh thủ thời gian, không thể để họ cứ tự do như vậy được: “Thành ma rồi, thì có thể làm được rất nhiều việc. Mấy người cũng đã nhìn thấy mấy con ma rồi. Họ như thế nào, thì mấy người cũng vậy đó. Mấy người…”



Ba người này đều không hóa rồ, cũng đồng nghĩa là họ còn giữ được chút bình tĩnh và có thể hành động bằng lý trí.



Ngoại trừ sự hỗ trợ của họ ra, thì tôi cũng chẳng còn cách nào để tìm được con ma núi Quảng Nguyên.



Biểu hiện của ba người họ đều không giống nhau, nhưng lúc này tôi vẫn chưa thấy cái xác nào đổ xuống đất. Âm khí trên người họ cũng chẳng biến đổi bao nhiêu.



Điều này khiến tôi không khỏi chau mày suy nghĩ. Họ không tin tôi sao?



Như vậy thì khó làm rồi.