Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1375 : Mã số 086 – Xe đạp công cộng (1)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Mã số sự kiện: 086



Tên sự kiện: Xe đạp công cộng



Người uỷ thác: Trương Thanh



Giới tính: Nam



Tuổi: 24



Nghề nghiệp: Nhân viên công ty



Quan hệ gia đình: Cha mẹ



Địa chỉ liên hệ: Phòng xxx, số nhà xxx, Hải Dương Tân Uyển, thành phố Dân Khánh



Số điện thoại liên hệ: 188xxxxxxxx



Diễn biến sự kiện:



Ngày 1 tháng 10 năm 2014, người uỷ thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 08620141001.wav.



“Chào anh Trương, anh nói anh đã gặp phải một chuyện kì lạ, có thể nói rõ hơn được không?”



“Ừ. Gần đây tôi nhìn thấy một chiếc xe, xe đạp công cộng, cái loại xe đạp thể thao màu cam đó.”



“Ý anh là anh luôn nhìn thấy cùng một chiếc xe đạp?”
“Anh Trương, lúc nãy chúng tôi đã đi xem thử với anh. Chiếc xe đó có thể đã trốn đi rồi. Nhưng mà theo chúng tôi thấy thì chỗ đó không có âm khí. Thứ mà anh gặp phải chắc không phải là ma.”



“Hả?”



“Trước khi anh tìm đến chúng tôi có từng nghĩ cách gì chưa?”



“Đương nhiên là có! Tôi đã xác nhận lại rất nhiều lần, chiếc xe đó thật sự đi theo tôi, tôi thường xuyên nhìn thấy nó! Tôi...”



“Mạo muội hỏi một câu này, anh có bệnh sử về bệnh thần kinh không? Người nhà anh...”



“Tôi không có! Không bị điên! Chẳng phải các anh nghiên cứu hiện tượng quái dị sao? Sao các anh cũng nói thế chứ!”



“Còn có người từng nói như thế với anh sao?”



“... Phù... Cha mẹ tôi... Tôi nói chuyện này với cha tôi. Chuyện này quá kì lạ... Lúc đầu tôi kể ra như đang nói đùa vậy. Mẹ tôi nghỉ hưu rồi, tôi cũng đâu thể thường xuyên theo dõi chiếc xe đó được. Tôi cũng nói qua với mẹ tôi, bảo bà ấy giúp tôi xem thử. Bà ấy nói với tôi, tìm xung quanh rồi cũng không thấy có chiếc xe nào như thế cả. Cha mẹ tôi đi tản bộ buổi tối cũng đã tìm qua. Có lúc buổi trưa hay cuối tuần, họ cũng có đi tìm thử. Tôi đi chung với họ thì lại không thấy nó đâu... Tôi nghi ngờ nó cố tình trốn tránh... Tôi... Tôi thật sự không bị điên...”



“Anh Trương, bình tĩnh lại đã. Chúng tôi vẫn đề nghị anh nên đến bệnh viện kiểm tra thử. Bây giờ tâm trạng của anh quá kích động, nếu như thật sự có thứ gì đó đi theo anh...”



“Thật đó! Thật mà!”



“Cho dù có thì anh cũng phải bình tĩnh. Anh quá lo lắng thì càng có thể sẽ khiến mình gặp phải nguy hiểm.”



“...”



“Chúng tôi cũng sẽ điều tra chuyện này. Anh có thể chỉ cho chúng tôi hằng ngày anh thường đi qua những chỗ nào và những nơi anh bắt gặp chiếc xe đó được không? Chúng tôi có thể điều tra camera giám sát của đoạn đường đó. Nếu như thật sự có thứ như thế, thì camera chắc chắn sẽ quay được.”