Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1385 : Đòi mạng (1)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Suốt cả đêm Chu Vân không ngủ được, nên tôi cũng thức cả đêm, nhưng chủ nhân của giọng nói kia không thấy xuất hiện nữa.



Tôi không thể dịch chuyển thân thể, bị kẹt trong thân thể của Chu Vân, vì thế chỉ còn cách nằm cứng đờ với chị ta ở trên giường suốt cả đêm.



Đến lúc trời sáng, tiếng chuông báo thức reo vang, Chu Vân mới bần thần thả lỏng cơ thể.



Người đàn ông trung niên nằm ngủ bên cạnh chắc hẳn là chồng của chị ta. Trong cơn mơ mơ màng màng, anh ta tắt chuông báo thức, xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Không để ý đến tình trạng của Chu Vân.



Chu Vân nằm trên giường hồi lâu mới ngồi dậy. Thân thể tê cứng, ngồi cả buổi mới khôi phục lại bình thường.



Bên ngoài nhà vệ sinh có tiếng động, sau đó có người từ trong nhà vệ sinh đi vào nhà bếp. Chu Vân vừa ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy người đàn ông trung niên đang lục đục trong bếp.



Chu Vân không vào nhà vệ sinh, mà uể oải đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa. Lòng chị ta nặng trĩu như đeo chì.



Cửa của gian phòng khác mở ra, có một bé gái đi thẳng vào nhà vệ sinh.



Chu Vân nghiêng đầu ngóng theo, lòng dần dần mềm xuống, rồi lại lo lắng suy nghĩ chuyện tương lai.



Tôi có thể cảm nhận được tâm tư của Chu Vân. Chị ta đang đắn đo có nên đến chùa miếu thắp hương hay đến bệnh viện khám một chuyến hay không. Chị ta không biết trên người mình đang xảy ra chuyện gì. Cái cảm giác tối hôm qua khiến chị ta lo sợ bất an, nhưng mà cũng hoài nghi đó chỉ là ác mộng và di chứng của ác mộng mà thôi.



Chu Vân bắt đầu hoang mang từ tối hôm qua, nhưng vẫn không tài nào bình tĩnh lại được.



Người đàn ông trung niên hỏi: “Em làm sao vậy? Ngồi đây làm gì?”



Chu Vân định thần lại, lắc đầu.



Cô bé đã rời khỏi nhà vệ sinh, cất lời chào buổi sáng, vừa ngáp vừa ngồi xuống bàn ăn.



Người đàn ông trung niên đã dọn xong bữa sáng.



Chu Vân lúc này mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.



Chị ta nhìn chằm chằm tấm gương soi một lát. Trên gương là diện mạo tiều tụy của một người phụ nữ trên bốn mươi, trạng thái tinh thần rất tệ, tròng mắt đầy gân máu. Nhưng ngoài những điểm này ra thì chẳng có chỗ nào khác thường cả.



Chắc chỉ là ác mộng thôi…



Chu Vân sờ thử lên tai phải, chợt nghe thấy tiếng trò chuyện của chồng và con gái ở bên ngoài, cuối cùng chị ta đã lấy lại được bình tĩnh.



Tôi cảm thấy hoàn cảnh xung quanh chợt trở nên méo mó.



Sau khi ổn định lại, Chu Vân đã không còn ở trong nhà vệ sinh nữa. Chị ta đang bận rộn làm việc trong văn phòng, mắt dán vào màn hình máy tính, kiểm tra đối chiếu số liệu.



Trong văn phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím lóc cóc. Xét một cách tổng thể thì cực kỳ yên tĩnh.



Sự yên tĩnh này không biết từ bao giờ đã biến thành chết lặng như tờ.



Chu Vân vẫn đang chú tâm vào công việc, ban đầu vẫn chưa hay biết gì.



Cộp cộp cộp…
Hơi thở lạnh lẽo phà bên tai Chu Vân. Chiếc bóng trên tường cũng đã mọc ra chiếc sừng hệt như vầng trăng khuyết.



“Còn... hai ngày nữa.”



Câu nói này vừa dứt, tất cả đều trở lại bình thường.



Trăng hình như đã bị mây đen che phủ. Trong phòng không còn những ranh giới rõ ràng được tạo ra bởi ánh sáng, tất cả đều mờ mịt.



Chu Vân la hét thất thanh, giống như cuối cùng đã hớp được chút không khí trở lại.



Người đàn ông nằm bên cạnh giật mình tỉnh giấc, làu bàu mấy câu, trở mình lại, lơ mơ hỏi: “Sao vậy hả?”



Chu Vân há to miệng thở hồng hộc, đôi mắt tự động ứa lệ. Chị ta bắt đầu khóc rấm rức.



Người đàn ông đã hoàn toàn tỉnh ngủ, mở đèn nhìn một lát, rồi tỏ vẻ hơi bực mình hỏi: “Rốt cuộc là bị làm sao? Em khóc cái gì? Lại gặp ác mộng à?”



Chu Vân chỉ biết khóc.



Người đàn ông đổi giọng, nghi ngại hỏi: “Chu Vân! A Vân à, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Đừng làm anh sợ mà. Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”



Chu Vân trở người lại, nắm lấy tay anh ta, “Em… hình như em gặp ma rồi!”



Người đàn ông trợn to mắt: “Em mê sảng đấy à?”



“Không phải, không phải! Là thật! Có thứ gì đó… vừa rồi vẫn còn ở đây mà!” Chu Vân lập tức ngồi bật dậy, thân thể run như cầy sấy, hoảng loạn nói.



Người đàn ông im lặng mấy giây, rồi ôm chặt đôi vai của Chu Vân.



“Được rồi, được rồi. Chỉ là nằm mơ thôi mà, ngủ một giấc là ổn thôi.”



Hai người họ đã đến tuổi trung niên, cơ thể đều phát phì, khi ôm nhau thì bắp thịt bị chèn cứng. Đôi tay người đàn ông không thể ôm hết người của Chu Vân.



Chu Vân chợt đẩy người đàn ông ra: “Em nói thật! Em thật sự đã gặp ma rồi! Phải… phải tìm cách thôi… Nó nói, còn hai ngày nữa. Nó nói còn hai ngày nữa thôi! Hôm qua thì nói còn ba ngày…”



Chu Vân hoảng loạn nói: “Đến lúc đó… có phải… có phải em sẽ…”



“Em đừng có nói bậy bạ nữa.” Người đàn ông cắt ngang, nhìn Chu Vân một lát: “Để ngay mai mình xin nghỉ phép, rồi đến nhờ người ra xem thử nhé? Những chuyện kiểu này…” Người đàn ông đã trở nên lúng túng.



“Em vẫn còn nhớ số điện thoại. Em nhớ có một số… trước đây cha mẹ em được cho…” Chu Vân tung chăn leo xuống giường, bật đèn lớn trong phòng lên.



Sau lưng chị ta vang lên tiếng thở dài của người đàn ông.



“Để ngày mai rồi hãy tìm. Mà thôi… bây giờ em muốn tìm thì tìm luôn vậy.”



Người đàn ông cũng đã leo xuống giường, giúp Chu Vân lục lọi tìm kiếm.



Họ tìm được khá nhiều quyển sổ từ trong góc sâu của giá sách cũ kĩ, có cả văn bằng giấy tờ của hai vợ chồng. Trong đống đồ lộn xộn, có một cuốn sổ điện thoại rơi ra.